Bãi chiến trường trên đây đất đá văng tứ tung, bậc thang bể thủng loang lổ.
Nếu đi đứng không cẩn thận sẽ bị ngã xuống dưới.
Cây cỏ đều tan tành mây khói.
Mọi thứ tựa hồ đã cháy đen, nứt mẻ tùm lum.
Lương Tôn khó khăn lắm mới có thể leo lên đây, vừa thấy cảnh tượng này liền kinh hồn hết muốn đi lên tiếp.
Với sực lực hiện tại của anh ta, tiếp tục đi không chừng ngã xuống tầng trời mây xuyên qua sương mù mà chết mất.
Lưu Vũ không có lời nào để nói, quay gót đi.
Lương Tôn bỗng nắm lấy chân hắn: "Anh Lưu ơi! Đừng bỏ tôi lại đây mà!".
Lưu Vũ lạnh nhạt đáp: "Cậu không tự đi được hay sao mà bắt chờ?".
Lưu Vũ hất cằm qua phía bên cạnh, Lương Tôn khó hiểu nhìn theo.
Đột nhiên sáng mắt, bên đó có treo sợi dây thừng lủng lẳng trên cái cây to.
Trong đầu anh ta liền nảy lên ý tưởng, dùng dây bay qua lỗ thủng lớn.
Lương Tôn đang trong tình trạng yếu xìu bỗng vực dậy tiến đến nắm lấy sợi dây thừng.
Kiểm tra độ chắc chắn của nó.
Anh ta đẩy mắt kính lên, gương mặt bỗng trở nên tươi tắn: "Cảm ơn nha anh Lưu".
Lưu Vũ vận thân nhẹ nhàng nhảy qua lỗ thủng lớn, bước đi.
Lương Tôn nắm chặt dây, trán khẽ đổ mồ hôi lạnh.
Nhắm mắt bắt đầu lấy đà nhảy qua, sau đó nhanh chống đuổi theo Lưu Vũ.
Trên đỉnh, khói sương lạnh lẽo âm hàn.
Hai chiếc đèn lồng lớn dựng trên trụ đình trước cổng cao bằng đá sơn đỏ thẳm lờ mờ chiếu sáng.
Ở trên cổng có tấm bảng màu đen mạ vàng, tựa hồ theo thời gian đã trầy xước không còn sáng bóng.
"Thanh Phi Gia?".
Lương Tôn ngẩng đầu nhìn ba từ được khắc bằng vàng trên bảng.
Nơi này chắc hẳn của gia tộc Thanh Phi, nhưng mà họ xây nơi này để làm gì?
Ánh sáng bên trong cổng tỏa mờ ảo từ những chiếc lồng sắc đỏ treo thành hàng hai bên lối đi.
Đường đi được lát bằng đá, hai bên là hàng cây xanh.
Nhìn thoáng qua nơi này rất thoải mái, mát mẻ.
Nhưng thực chất càng đi sâu vào bên trong càng cảm thấy âm u, ớn lạnh.
Đi được nửa đường Lưu Vũ dừng lại, đảo mắt nhìn quanh.
Bỗng cảm thấy kỳ lạ, lão Bách Hổ kia cũng mới lên đây chỉ là trước hắn vài bước thế mà khi lên đây rồi chẳng thấy ông ta đâu.
Cứ như ông ta là ngọn gió vừa lên trên đỉnh liền hòa theo đám mây cuốn bay đi.
Còn một điều quỷ dị nhất chính là Lương Tôn đi sau lưng hắn đã bốc hơi không một động tĩnh.
Nơi này bỗng chốc trở nên yên ắng, cơ hồ mọi thứ đã ngưng động.
Đến cả táng cây đang lay động theo nhịp điệu của gió cũng ngưng hẳn.
Hắn nhắm mắt lại, sâu thẳm trong đáy mắt hổ phách lóe lên ánh sáng vàng nhạt.
Sử dụng giác quan thứ sáu.
Đôi tai nhạy bén chuyển động lắng nghe từng hạt ni tơ trong không khí.
"Anh Lưu".
Lưu Vũ mở choàng mắt, giật mình với giọng nói vừa gọi tên hắn.
Quay người lại, đột nhiên trừng to đôi mắt nhìn người trước mặt.
Thời gian tựa hồ lấy lại sự chuyển động của tự nhiên, gió lạnh lướt qua tóc mai đối phương.
Hắn tiến lên nắm lấy bả vai người kia, hắn sợ đây không phải sự thật.
"Tạ Thành?".
Ánh đèn lồng phản chiếu gương mặt Tạ Thành đang ngơ ngác nhìn hắn: "Sao anh lại ở đây vậy?".
Lưu Vũ quan sát Tạ Thành từ trên xuống dưới, thấy không có gì bất thường liền ôm lấy anh: "Cái gã Tần Nhĩ đó có làm gì cậu không?".
Tạ Thành bị hành động bất ngờ này của hắn làm cho giật mình, không kịp suy nghĩ liền đẩy hắn ra: "Quản, quản lý Tần thật ra chỉ bắt cóc tôi đến đây, ông ta không làm gì tôi hết".
Lưu Vũ nhận ra mình đang làm gì liền thu hồi tay, khẽ gật đầu.
Gặp lại Tạ Thành khiến lòng hắn có gì đó rung lên.
Rõ ràng chỉ là tìm thấy đồng đội thôi, nhưng không hiểu làm sao cảm giác vui sướng còn hơn là nhặt lại được đồ vật quý giá nhất của hắn.
Chắc do trải qua mấy chục năm độc hành, đến tận nay gặp được người bạn khá là hợp tính cho nên không muốn bỏ lỡ.
Hắn cày lại cúc áo trên cùng bị sứt ra của Tạ Thành, nói: "Nhiệt độ nơi này lạnh, hở áo dễ bị nhiễm bệnh".
"À vâng".
Tạ Thành ngượng ngùng vén tóc mai của mình, lén đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Bỗng nhiên trong không khí hàn băng thoang thoảng hương thơm kỳ lạ, kích thích khứu giác.
Khiến người ta liền quên đi cảnh giác, buông lõng với vạn vật.
Lưu Vũ không quan tâm sự xuất hiện của hương thơm, cứ cho là tự nhiên.
Hắn hỏi Tạ Thành: "Nãy giờ cậu có thấy người nào lên đây không?".
Tạ Thành liền đáp: "Tôi thấy anh là người đầu tiên lên đây, hoàn toàn không có ai hết".
"Mà anh Lưu này".
Đột nhiên Tạ Thành nắm lấy tay hắn.
Ngón tay Tạ Thành vừa chạm đến, một cảm giác lạnh lẽo toát từ tay anh ập thẳng đến trong lòng bàn tay hắn.
Giống như hắn đang cầm cục nước đá chứ không phải cầm tay Tạ Thành.
Có lẽ anh ở nơi này quá lâu nên nhiễm hàn âm cho nên cơ thể mới lạnh như thế này.
Lưu Vũ càng nắm chặt tay anh hơn, muốn hơi ấm từ hắn truyền đến cho anh.
Tạ Thành không nói gì liền dẫn hắn tiến lên phía trước.
Đường đi dài đi mãi không thấy điểm dừng, tựa như con đường này một khi thấy đích sẽ biến thành lối dẫn đến âm phủ.
Dọc đường đi Tạ Thành không nói năng câu gì, hắn cũng không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.
Giống như đã bị thứ gì đó che mờ.
Nhưng hắn lại không thấy có gì kỳ quái.
Hắn có để ý Tạ Thành vốn không thích nói nhiều khi đi cạnh hắn.
Hiện tại anh im lặng cũng không có gì sai.
Hắn khẽ mỉm cười càng nắm chặt tay anh hơn mà đi về phía trước.
Cơ mà.
Sao bàn tay ngày một lạnh ngắt vậy? Hơi ấm của hắn truyền đến không đủ sao? Lần này không phải cảm giác cầm cục nước đá.
Mà là tản băng ở thời kỳ kỷ băng hà.
Hương thơm kỳ quái bỗng dưng ngào ngạt, ngay ngắt, dần xâm chiếm lấy hắn.
Hơi nóng ở đâu ập đến khiến mọi cảm giác lạnh lẽo tan biến.
"Ư...".
Đầu hắn đột nhiên tê dại, cơ thể nóng bức khó chịu.
Cứ như đang mùa đông đóng băng một trời bỗng dưng bị mùa hạ kéo đến xen ngang.
Tràn đến lửa nóng, băng giá tan chảy.
"Anh sao vậy anh Lưu?".
Tạ Thành dừng lại, sờ tay lên trán hắn.
"Hình như anh đang bị sốt đấy anh Lưu!".
Phía trước bên lề đường có băng ghế đá Tạ Thành kéo hắn qua.
Vừa dìu hắn ngồi xuống, đột nhiên anh bị hắn kéo ngã vào trong lòng.
Lưu Vũ ôm lấy anh.
Tạ Thành: "?!".
Anh cựa quậy muốn đẩy hắn ra nhưng sực lực người đàn ông quá lớn khiến anh không thể nào thoát được.
"Đừng nhúc nhích!".
Mặt hắn nóng lên đỏ bừng.
Tạ Thành hiện tại như đá trườn hạ nhiệt của hắn, cơ thể người trong lòng tựa hồ mát rượi.
Khoảng cách gần gũi, hắn bỗng nhận ra hương thơm kỳ quái đó xuất phát từ Tạ Thành.
Thơm quá.
Cái ôm như thế này vẫn chưa đủ, hắn nóng đến muốn thiêu cả thể xác.
Thật sự rất muốn nhét Tạ Thành vào trong tận ruột gan để cục băng lạnh này bao phủ ngọn lửa đang đốt hắn.
Lưu Vũ từ khi bị cuốn vào lời nguyền đến giờ hầu như ít khi bị dính bệnh, nếu có chỉ là cảm nhẹ chứ không đến nổi bị sốt.
Đã trải qua mấy trăm nhiệm vụ, mấy chục năm kinh nghiệm sinh tồn đã biến cơ thể của hắn trở nên siêu phàm hơn người bình thường.
Phong sương bão táp, hỏa ngục bao vây đối với hắn chỉ như trải nghiệm một trò chơi