"TẠ THÀNH!".
Hai người biến sắc thốt lên, Lưu Vũ lật ngược anh lại, đem hộp cứu thương ra sơ cứu.
Nhưng tay chân anh đã bị dập nát, gãy nặng, chỉ có nước là chờ chết.
Nhìn thấy anh trai sắp thành cái xác chết, Tạ Anh sắp sửa khóc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh: "Tạ Thành Thành à, anh đừng bỏ em một mình".
Còn một chút tàn dư, đôi mắt vô thần mơ màng của Tạ Thành khẽ chuyển động, cơ thể đau đớn thấu tận mấy thiên địa, mạng thần kinh như xé toạc muốn gào lên cũng không thể.
Bên mi trực trào nước mắt, tựa như đây chính là nước mắt từ giã biệt ly.
Lưu Vũ lấy hết những gì gọi là cứu chữa trong thẻ dự trữ, thúc giục: "Cậu phụ tôi cứu cậu ấy".
Rầm Rầm Rầm!
Con quỷ bên ngoài nãy giờ đang tìm lối vào miếu, không có kết quả nó liền vòng lại đập cửa chính.
Vừa đập nó vừa cười khanh khách.
"HÁ HÁ HÁ!".
Tạ Anh chặt lưỡi: "Thằng cha Lương Tôn này phiền quá, chắc tôi ra xử lý hắn luôn quá".
"Đừng".
Lưu Vũ lườm cậu: "Không phải tôi nói".
Một ngọn nến trên bàn thờ bỗng tắt lụi, Tạ Anh lia ánh mắt lóe sắc đỏ ra đằng sau lưng.
Quay phắt người lại, một cái bóng trắng đang lấp ló sau tượng phật bước ra.
Lưu Vũ và Tạ Anh đều cùng một vẻ thù hằn: "Thanh Phi Hưng?!".
Tên ác ma ung dung mỉm cười đi ra, hắn ta giơ một bàn tay lên trước mặt.
Ngay tức khắc, một luồng khói trắng tinh từ cơ thể Tạ Thành bay đến trên tay.
Một sợi xích liền đem luồng khói khóa chặt.
Đó là linh hồn của Tạ Thành.
Tạ Anh đen mặt túm lại tàn khói: "Tạ Thành!".
Thể xác của Tạ Thành ngay lập tức lạnh tanh khiến đôi tay Lưu Vũ không ngừng run lên.
Hắn đã không còn có cảm giác sợ hãi điều gì nữa, nhưng hiện tại cả người hắn đều run lên, như thể đang sợ cái xác trong tay mình sẽ tan rã phân hủy mà biến mất, hắn sợ linh hồn của Tạ Thành sẽ bị tên ác ma này khiến cho tiêu tán.
Choang!
Dao găm xé toạc không trung, Lưu Vũ từ khi nào đã phi người đến chém Thanh Phi Hưng.
Hắn ta né đi, con dao ghim thẳng trên cột.
Ầm!
Quả cầu lửa xẹt ngang mặt Thanh Phi Hưng trúng vách tường, cháy nguyên mảng gỗ.
Tạ Anh ném thêm mấy quả, nhảy lên đấm hắn ta.
Thanh Phi Hưng như con rắn uốn lượn, Lưu Vũ cùng Tạ Anh hợp sức đánh hắn ta nhưng chẳng trúng.
Bọn họ bị hắn ta thả quỷ đánh cho kiệt sức, đến khi đối mặt với chủ mưu thì yếu thế đi.
Thanh Phi Hưng nhảy lên thanh xà ngang trần, ngồi xổm chống cằm khiêu khích.
Hắn ta búng tay, cánh cửa chính lập tức nổ tung, khói bụi mù mịt.
Lương Tôn, Lý Tiểu Quyên cùng Hiểu Hân xông vào, vây quanh hắn và cậu.
Thể xác Tạ Thành được quả cầu đen từ những oán linh bao lấy, chúng nâng anh đến trước mặt Thanh Phi Hưng.
Ba con quỷ nhào đến hai người bên dưới, Tạ Anh thở hồng hộc trong đau nhói cơ thể gáng né đi.
"Chú, cơ bắp thân thể này, sắp...".
Cậu loạng choạng bám trụ cột, bị Lý Tiểu Quyên túm chân.
Lưu Vũ chém đứt người Lương Tôn, hắn quát: "Cậu nhanh chống thoát hồn khỏi xác của cậu nhóc đó đi!".
Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, nhỏ từng giọt, Tạ Anh đá văng Lý Tiểu Quyên: "Không được! Thể xác thằng nhóc đã yếu, tôi mà thoát ra nó sẽ chết mất".
Hiểu Hân lao lên, chém nát thịt, hắn bực mình: "Thế thì cậu đi chết đi!".
Ba con quỷ bị chém lìa tứ chi một lúc lại liên kết lại bộ phân cơ thể, hồi sinh.
Tạ Anh trốn ra sau tượng phật ngã ngồi xuống đất: "Cái lão già Bách Hổ đó nếu còn sống chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta".
Lưu Vũ chọp lấy cây đèn dầu trên bàn thờ, chạy ra sau bức tượng, nhếch mép: "Cậu chờ ông ta đến cứu sao? Cậu yếu đuối từ bao giờ vậy?".
Lời nói khích tướng, Tạ Anh đen mặt, lửa giận trong bụng sôi sùng sục liền đánh tan cơn đau nhức cơ thể: "Chú muốn chúng ta mâu thuẫn để lũ ma quỷ kia thừa cơ hội giết hết chúng ta sao?".
Hắn ném chiếc đèn dầu qua cậu, Tạ Anh bắt lấy, trừng hắn: "Muốn thiêu tôi chết sao?".
Kéo cậu lên, hắn thì thầm bên tai: "Tôi nhét muối và gạo trong tờ giấy này, cậu bỏ vào trong cây đèn rồi vận lửa của cậu ném vào tên đó".
Tờ giấy được xếp hình vuông ngay ngắn trong tay, Tạ Anh cau mày khó hiểu.
Thấy chẳng liên quan gì cả, gạo và muối bị lửa đốt cháy đen thành tro tàn thì còn tác dụng gì đâu.
Lưu Vũ hướng ánh mắt lên Thanh Phi Hưng đang nghịch quả cầu đen trước mặt, ra hiệu.
Trên cửa sổ miếu có mấy sợi xích rỉ sắt, hắn dùng nó siết cổ ba con quỷ, buột lại một chỗ.
Nắm chặt đèn dầu, Tạ Anh làm theo những gì hắn dặn dò.
Nhắm thẳng vào ót Thanh Phi Hưng ném.
Ngọn lửa đỏ rực của cậu ngay tức khắc bao bọc lấy tên ác ma.
Lưu Vũ nhảy lên ôm lấy quả cầu, giựt lấy dây xích hồn Tạ Thành liền phi ra ngoài.
Cảm thấy mình bị chơi khăm, Tạ Anh liền mắng: "Tên già kia! Chú bỏ tôi lại à?!".
Cậu liếc ngọn lửa đang bùng cháy trên thanh xà, rồi đuổi theo Lưu Vũ.
Được một đoạn, hắn phía trước dần hạ tốc độ, Tạ Anh chạy đến kịp.
Cả hai nhanh chống chạy vào khách sạn, khóa cửa lại.
Đập vỡ quả cầu, hắc khí cùng oán linh rít gào rồi biến mất, hắn đem Tạ Thành bế trong lòng.
Dây xích hồn vỡ tung, luồng khói trắng tự động thâm nhập vào miệng Tạ Thành.
Ổ khóa vừa chặt, phía sau bỗng vang lên tiếng nói: "Hai người các ngươi làm gì vậy?!".
Quay đầu lại, cả hai sững sốt, hết đường lui.
Thanh Phi Hưng nghiêng đầu trợn to mắt, miệng cười tựa hồ kéo đến tận mang tai.
"Rõ ràng ngươi đã bị thiêu cháy rồi mà?!".
Chỉ thấy Thanh Phi Hưng nhếch mép, giây sau Tạ Anh như bị siết cổ bởi thứ vô hình, đường thở đột ngột bị cái gì đó chặn lại, nước mắt nước mũi trào ra, tiếp theo.
Rắc!
Cổ cậu bị bẻ gãy, cả người đổ xuống đất trong vũng máu.
Đặt thể xác Tạ Thành nhẹ nhàng trước cửa, Lưu Vũ rút dao găm ra chỉa vào tên ác ma Thanh Phi Hưng.
Hắn lạnh lùng trầm giọng với quyết đoán chắc như trời đánh: "Tên ma quỷ kinh tởm kia, hôm nay sẽ là ngày ngươi hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không thể đầu thai".
Thanh Phi Hưng không có bất kỳ hành động nào, chỉ đứng im mỉm cười.
Lưu Vũ nhắm mắt, luồng sinh khí vàng nhạt từ mười phương tám hướng dần tụ hợp về hắn.
Tựa như muôn vạn thiện linh trong lành bị hắn cuốn hút.
Giơ thẳng tay lên trời, lốc xoáy phát sáng sắc vàng mang hương say của thiên địa dần hòa trong con dao găm.
Trong nháy mắt đâm về phía Thanh Phi Hưng.
Con dao ngay tức khắc đâm xuyên qua hắn ta, Lưu Vũ kinh ngạc mới nhận ra một điều, Thanh Phi Hưng mà hắn đối mặt nãy giờ chỉ là một linh hồn không thể chạm đến.
Hắn ta biến mất, con dao quay về tay Lưu Vũ, hắn cảnh giác lia mắt quan sát tứ phía.
Vù!
Lưu Vũ: "?!".
Ánh kim loại đằng sau lưng lóe lên, hắn nhanh nhẹn cúi thụp người.
Dao phây chém rách tường.
Thanh Phi Hưng rút dao ra dồn dập chém hắn.
"Há há há!!!".
Hắn ta khoái chí cười trong hưng phấn.
Lưu Vũ chỉ có thể dùng dao thủ, không có sơ hở nào để hắn tấn công.
"Há há há!!! Kẻ xấu phải trả giá! Há há há!!!".
Tên ác ma chém điên cuồng, giống như cái máy không biết mệt.
Luồng sinh khí vàng nhạt bao quanh thân Lưu Vũ, hắn vung dao gạt đi lưỡi dao phây đang nhắm đến mình, nhảy ra bỏ chạy.
Thanh Phi Hưng rút dao đuổi theo.
Máu ở đâu xuất hiện trên trần, trút xuống như mưa, hành lang chìm trong sắc đỏ, cả thân Lưu Vũ ướt đẫm trong mưa máu.
Vừa chạy vừa ngoảnh lại, bỗng không thấy bóng dáng tên ác ma đuổi theo mình nữa, hắn dừng lại vuốt gương mặt dính đầy máu hôi tanh.
Đột nhiên ánh kim loại trên cổ hắn lóe lên, Lưu Vũ thoáng kinh ngạc.
Hắn bắt lấy bàn tay kẻ đang kề dao mình, xoay