Chú tiểu Hồng Hồng khi nãy bỗng xuất hiện, đi bên cạnh cậu là hai thiếu niên khoác áo cà sa.
Vừa gặp khách cả hai đều gật đầu mỉm cười, đi theo câu "a di đà phật".
"Đây là hai sư huynh của tôi, A Tu và A Ta, hai huynh ấy sẽ hướng dẫn các thí chủ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi sau đó sẽ mời các thỉ chủ dùng bữa".
Ba vị trước mặt này dường như không để ý số khách đã giảm đi nhiều đáng kể.
Nhóm bọn họ vừa chứng kiến cảnh những người đồng đội ra đi không thể hồi sinh liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhất là Lang Pha và Trình Ti, cả hai tuy di chuyển bằng đám mây tiểu Tuyết thế nhưng lại có cảm giác cả cơ thể uể oải.
Không chỉ hai người đó, khi mấy người Hoài Nghi, Hạ Hàn cũng Hà Thanh vừa mới lên đỉnh núi cảm thấy xương cốt rã rời, rất muốn nằm trên giường êm nệm ấm mà đánh một giấc.
Hà Thanh đột nhiên tay chỉ vào A Tu và A Ta kinh hãi thốt lên: "Hai người các ngươi...!Hai cặp răng nanh đó".
"A di đà phật, thí chủ có chuyện gì hay sao?".
Hồng Hồng hỏi han.
Hắn ta quay qua nhìn những người còn lại cố giải thích những gì vừa nhìn thấy: "Bọn họ là yêu quái!".
Nhóm người không ai nhìn thấy bất kỳ hiện tượng lạ gì của hai vị tiểu hòa thượng.
Cho rằng hắn ta là người mới lần đầu trải qua những cảnh tưởng kinh hoàng nên đã ám ảnh đầu óc.
Trình Ti bước lên an ủi hắn ta: "Chắc là anh nhìn nhầm đó, không sao đâu".
Hà Thanh chỉ biết đổ mồ hôi lạnh mà chịu đựng cái thứ đáng sợ mình vừa thấy, nhìn lại A Tu và A Ta thì bộ dáng của họ vẫn bình thường, không có gì lạ.
Hắn ta mới thở phào.
Lưu Vũ bên cạnh Tạ Thành khẽ thì thầm: "Có vẻ cậu ta thấy là thật đấy".
Tạ Thành gật đầu: "Trong thế giới lời nguyền mà, cái gì mà không thể xảy ra chứ?".
Lưu Vũ: "Thế cậu sợ không?".
Tạ Thành cười cười: "Hơi sợ".
"Thế nắm tay tôi đi cho hết sợ".
Tạ Thành mặt đỏ bừng: "..........".
Bách Hổ nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: "Trụ trì của chùa Tịnh Tâm Tự đâu sao ông ta không ra đón khách?".
Hồng Hồng đáp: "Sư phụ của chúng tôi đang tĩnh dưỡng tu tập không tiện ra gặp các thí chủ ạ".
Bách Hổ khẽ nhíu mày đăm chiêu, từ lúc ở dưới núi bay lên đỉnh núi, đến khi thấy được tiên cảnh trên này, thứ ông cảm nhận không phải sự thoải mái của mỹ cảnh, mà chính là đầy rẫy những dã thú rình rập.
Ông chỉ nhìn chằm chằm Hồng Hồng và hai sư huynh của cậu mà không nói gì.
Đi qua khuôn viên rộng rãi trước mặt, A Tu và A Ta giới thiệu từng khu dãy địa điểm.
Nhà Tam Bảo phía trước là chính điện, ba ngôi báu Phật Pháp Tăng.
Khu nhà chính trong ngôi chùa, thờ nhiều tượng, hộ pháp.
Nơi trang nghiêm tràn ngập thiên vận nhang thơm, làm cõi lòng người rối loạn trở nên thanh tịnh.
Trên trần nhà vẽ mây quang, trụ cột khắc hình linh thú của những vị thần.
Tượng phật tổ lớn bằng vàng trước mặt là điều khiến nhóm người chú ý.
Tất cả đều đồng loạt có câu hỏi y hệt trong lòng: Chùa này giàu lắm sao? Làm tượng bằng vàng không sợ bị trộm sao?
Điều này chẳng có gì kỳ lạ trong thế giới lời nguyền, nơi đâu cũng là vàng.
A Tu và A Ta bỗng quỳ xuống lạy phật.
"Các vị thí chủ cũng mau lạy phật đi ạ".
Mấy người nhìn nhau, đã vào chùa thì lạy phật điều đương nhiên.
Nhóm người liền chấp tay niệm phật xong rồi lạy phật.
Đến cả chú cún tiểu Vương cũng bắt chước mà lạy phật.
Dường như đứng trước phật tổ và các vị phật uy nghiêm khác những kẻ xấu xa, tâm niệm tà ma cũng phải biết cúi đầu mà sợ hãi.
Bước ra chính điện, hai tiểu hòa thượng định dẫn nhóm người đi đến từng nơi một thì Hà Thanh nhăn nhó lên tiếng: "Này, tụi này lặn lọi đường xa, lại mệt mỏi vô cùng, không cho tụi này nghỉ ngơi trước đi rồi hẳn tham quan sao?".
"A di đà phật, xin lỗi các thí chủ, chúng tôi sẽ dẫn các thí chủ đi nghỉ ngơi".
Chuyến tham quan chùa Tịnh Tâm Tự đành để ngày mai.
Đi qua cây cầu màu đỏ bắt qua suối cùng những hòn giả sơn sẽ đến khu bếp nhà ăn.
Qua khoảng sân cỏ sẽ đến nơi tập luyện võ thuật, bên cạnh là nơi tu niệm, đọc kinh, học tập.
Vừa đi Tạ Thành hỏi: "Nếu đường lên chùa không có cáp treo không lẽ các khách quan phải đi bộ lên sao?".
Hai tiểu hòa thượng lặng thinh không đáp, Tạ Thành khó hiểu chạm vào A Tu thì liền với tay vào không khí.
"?".
Rõ ràng khoảng cách khi nãy của A Tu, A Ta cùng nhóm người bọn họ rất gần.
Không hiểu sao giờ nhìn lại thì vẫn giữ khoảng cách không xa cũng không gần.
Thật kỳ lạ.
Anh bắt lấy tay Tạ Anh phía trước hỏi: "Bọn mình vẫn luôn giữ khoảng cách với hai người kia sao?".
Cậu liếc hai tiểu hòa thượng, nói: "Hai tên đó kỳ quặc không thích đi gần chúng ta, giống như đang sợ chúng ta chạm vào".
Hỏi người đi trước xong, Anh hỏi Lưu Vũ bên cạnh: "Khi nãy anh có thấy tôi bắt chuyện hỏi A Tu không?".
Hắn lắc đầu: "Từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn im lặng".
Ảo giác sao? Tự chính mình tự tưởng tượng mình đang hỏi chuyện với A Tu? Những thắc mắc cứ hiển thị trong đầu, mấy người ở đây không ai bị hiện tượng giống anh cả.
Âm thầm lạnh người, Tạ Thành đành miễn cưỡng đi tiếp.
Nơi nghỉ ngơi ở trên ngọn núi con, lên hai mươi sáu bậc liền đến.
Đứng ở đây nhìn xuống liền quan sát được cảnh quan của Tịnh Tâm Tự, cảnh đẹp khó thể miêu tả, nếu bây giờ có chết cũng khó biết đâu là thiên đàng tiên cảnh đâu là Tịnh Tâm Tự.
Nghe qua hai tiểu hòa thượng giới thiệu sơ lược thì nơi họ đang đứng là chỗ ngủ dành cho các tiểu hòa thượng.
Còn chỗ ngủ của các vị sư ở một ngọn núi con khác trên đỉnh núi lớn này.
Có hai dãy, mỗi tòa có bảy tầng.
Mỗi phòng đều dùng cửa gỗ kéo, lát nền sàn gỗ, mọi thứ đều làm bằng gỗ.
Trong mỗi phòng chỉ đúng có chiếc chiếu tre và đèn dầu trên chiếc bàn bệt gỗ.
Cửa sổ có gió lùa vào thoáng mát, dù không có máy quạt cũng dễ thở.
Phương Ngọc Ly nhìn chiếc chiếu không khỏi bĩu môi: "Không có nệm sao? Ngủ chiếu đau lưng lắm, nhức nhói cơ thể sao mà làm nhiệm vụ?".
"A di đà phật, chúng tôi chỉ có chiếu không có nệm, nằm chiếu giúp lưu thông tạo sự trao đổi không khí, giúp cho dòng chảy năng lượng được lưu thông, từ đó đem đến giấc ngủ sâu, ngon, đồng thời giảm được tình trạng bị hầm, nổi rôm sảy hay xảy ra vào mùa hè đối với cơ thể".
Nghe có vẻ thuyết phục nhưng Hà Thanh có ý kiến trái chiều: "Đúng là như vậy nhưng mà chúng tôi