[1] Giải thích tên chương: 到手的鸭子飞了 (Dịch sát nghĩa: Vịt tới tay còn bay đi mất): Ý chỉ chuyện gì đó đã nắm chắc trong tay nhưng ngoài ý muốn biến mất.
Ăn cơm trưa xong, Đường Uông và Liêu Nguyên Tân tiếp tục đi học ca chiều, vì trong lòng đang chất đầy tâm sự nên Đường Uông uể oải chọn ngồi ở hàng ghế sau.
Giáo sư dạy môn tự chọn buổi chiều nổi tiếng dễ tính, sinh viên nghe giảng bài cũng không mấy tập trung, Đường Uông đang cố xốc lại tinh thần để ghi chép thì chợt nghe người ngồi bàn trên thì thầm to nhỏ với nhau.
“Em cho anh số điện thoại của bạn cùng phòng em đi, lát nữa anh mời em đi ăn.” Một cậu sinh viên trong số đó thủ thỉ với cô bạn gái ngồi bên cạnh.
“Anh muốn làm gì?” Cô gái lập tức nâng cao cảnh giác.
“Em đừng hiểu lầm, chỉ là đàn anh trên anh một tầng ký túc muốn làm quen với bạn em thôi, anh ấy là Tiết Hoằng Bác bên Hội sinh viên đó.”
“Anh bị điên à, trên forum ai cũng nói đàn anh của anh là hạng cặn bã, chuyện “hẹn ch!ch” bị loan ra ngoài, nhiều sinh viên nữ của các khoa đều đứng ra nhận bạn trai kia kìa, hôm qua tên đó đi ăn với cô nàng khoa nào còn bị chụp lại nữa đấy, bây giờ còn muốn húp bạn cùng phòng em á? Anh bớt qua lại với thằng cha đó đi nghe chưa.”
Cậu chàng bị người yêu mắng xối xả chỉ biết đuối lý ngậm miệng lại, không dám hó hé về chuyện xin số điện thoại lần nào nữa.
Đường Uông ngồi đằng sau dỏng tai lên nghe, cảm giác nặng trĩu trong lòng vơi đi đáng kể, cậu thầm nghĩ chốc nữa về phòng phải lướt forum trong lúc chờ ba nhỏ tan ca mới được.
“Tây Tây, phòng em có ai nhận được điện thoại gọi đi khám sức khỏe không?” Vì không muốn nghe bạn gái tiếp tục mắng mình, chàng trai lật đật đổi chủ đề hỏi.
“Chưa thấy, nhưng phòng bên cạnh có người bị gọi đi khám lại rồi.”
“Tên mập trong phòng anh cũng bị gọi này, thằng đó sợ tái mặt luôn, hỏi ra mới biết năm nay nhiều người bị gọi lắm, cái bệnh viện này đúng là chuyện bé xé ra to, vốn dĩ có phải bệnh gì nghiêm trọng đâu.”
Đường Uông đang nghiêm túc lắng tai nghe, chợt Liêu Nguyên Tân huých tay vào người cậu một cái.
“Phòng bên cạnh mình cũng có người nhận được điện thoại gọi đi khám đấy, bên cậu có ai bị không?”
Đường Uông đương tính trả lời chính mình cũng nhận được, nhưng rồi chuông tan lớp vang lên ngắt ngang lời cậu định nói.
Sau giờ tan học, Đường Uông chạy đi nghe ngóng khắp nơi, sau đó tổng kết được rằng hầu như mọi người đều thống nhất nói như cặp đôi nọ: Năm nay có rất nhiều người nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Lúc này Đường Uông không còn hoang mang nữa, nhưng nghĩ một hồi lại quyết định không kể chuyện này cho ba nhỏ biết, chờ khi nào tái khám và có kết quả chính thức rồi nói luôn cũng chưa muộn.
Ba cái người chuyên đọc Thực đơn muốn tối nay ăn pizza, Đường Uông cũng muốn đi lắm, nhưng cổ họng còn đau nói rằng cậu không thể ăn.
Đường Uông bất lực tiễn ba người kia đi, sau đó lủi thủi về lại ký túc xá ăn nửa quả dưa hấu vừa mới mua, dưa hấu có công dụng giải nhiệt, lại có vị ngọt tươi mát, hiển nhiên ngon hơn bát mì rau xanh đạm bạc gấp mấy lần.
Cậu trầm tư nhìn túi sầu riêng sấy đặt ở đầu giường, sau đó lặng lẽ cất nó vào ngăn tủ, ăn sầu riêng sẽ nóng trong người, chừng nào cổ họng mình bớt đau rồi hẵng nghĩ tới chuyện đánh chén nó sau.
Lúc Đường Uông đang ăn dưa ngon lành thì nhận được ảnh chụp bữa tối của ba người kia, thế là giận đùng đùng nhấn chặn luôn group chat.
Ngay sau đó, tin nhắn của Châu Giang Hành đúng lúc hiện lên.
[Châu Giang Hành: Hôm nay phòng tập có tổ chức hoạt động, tập luyện đủ hai tiếng sẽ được tặng bún ốc sầu riêng, tôi bảo lễ tân chừa cho cậu một phần rồi, tối nay cậu cứ tới lấy, không cần tập cũng được.]
[Tiệm chè: Cảm ơn ông chủ! Tôi ăn dưa hấu xong sẽ đi ngay!]
May mà Đường Uông mua dưa loại nhỏ nên chỉ tốn chút thời gian là ăn xong, giải quyết hết thảy mới vội vàng chạy đến phòng tập thể hình.
Hôm qua Từ Văn có nói mấy ngày tới hắn sẽ không tới phòng tập, cho nên cậu cũng không gặp và bị đối phương dây dưa, chỉ chừng 10 phút sau, Đường Uông thuận lợi đặt chân đến điểm đến.
“Tới rồi à?”
Vừa ra khỏi thang máy thì bắt gặp Châu Giang Hành đang ngồi ở quầy lễ tân, bước chân Đường Uông hơi khựng lại, cậu không ngờ đói phương sẽ xuất hiện ở đây.
Sếp lớn đều bận tất bật cơ mà, sao anh suốt ngày cứ loanh quanh ở phòng tập này mãi thế?
“Thấy cậu thích ăn cay nên tôi để dành hai phần, cậu có thể cầm về ăn thay bữa tối.”
Đường Uông gật đầu nói cảm ơn.
Tuy chỉ mở miệng nói hai chữ, nhưng Châu Giang Hành vẫn nhạy bén nghe ra được chất giọng có phần khang khác so với ngày thường của cậu.
“Cậu bị cảm à?”
“Tôi hơi nóng trong người thôi.” Đường Uông vừa nói dứt câu, phần bún ốc sầu riêng trong tay tức thì bị cuỗm đi mất.
“Hết nóng trong người rồi hẵng đến lấy, còn giờ tôi sẽ nhận thay cậu.” Châu Giang Hành lúc này mới hiểu ngụ ý bài viết mới trên Moments của Đường Uông có nghĩa là gì.
“???” Gì “zậy” trời? Đường Uông chỉ biết trơ mắt nhìn miếng ăn tới miệng còn rơi, vẻ mặt ngơ ngác chẳng tài nào hiểu nổi.
Cuối cùng, dưới lời căn dặn của Châu Giang Hành, Đường Uông chỉ biết ngậm ngùi ôm một đống trái cây và dưa leo baby chẳng biết từ đâu ra rồi rời khỏi phòng tập thể hình.
Đã bảo là cho mình bún ốc sầu riêng cơ mà?
Hôm sau ngủ dậy, hai mắt