Trans: MM.
_
Giọng điệu thân quen và niềm nở này khiến cho mọi người đồng loạt nhìn dồn sang cái người đang có ý định chuồn gấp cách đó không xa.
Chuyện đã đến nước này, Đường Uông chỉ đành miễn cưỡng xoay người lại, ngượng ngùng nhìn về phía Châu Giang Hành.
Vệ sĩ nhanh tay đẩy anh đến bên cạnh Đường Uông, anh Lâm đang xun xoe nịnh nọt nọ cũng đi theo sát sao, hiếu kỳ quan sát Đường Uông.
"Sao anh lại biết tên tôi?" Đường Uông dịch sang bên một bước, nhạy bén nhận ra được điều khác thường trong câu nói đó.
"Suỵt, còn chưa quay phim xong." Trong lúc anh nói chuyện, vệ sĩ với tay túm người họ Lâm lui lại chừng vài mét.
Đường Uông nhìn thoáng qua vị đạo diễn đang tập trung tinh thần quan sát màn hình, nhủ bụng rằng khi nãy Châu Giang Hành kêu cậu cũng có thèm chú ý đến việc đó đâu.
"Ồ." Không tình nguyện đáp lại một chữ, Đường Uông tiếp tục bám riết hỏi lại vấn đề này.
"Tên WeChat của cậu là Tiệm chè, tôi vốn định gọi cậu là Chè, nhưng người ở đây nhiều quá, nên mới sửa miệng gọi Đường Đường." Châu Giang Hành vừa nói vừa đẩy xe lăn lại gần Đường Uông thêm chút nữa.
(*): Chè với Đường Đường đã giải thích ở cuối chương 2 rầu nha mí bà.
Đường Uông chỉ cần cử động nhẹ là ống quần của cậu sẽ cọ vào xe lăn ngay, do ban đầu thấy hai người gần nhau quá nên cậu mới đi lui một bước, ngặt nỗi anh lại đến gần thêm, Đường Uông chưa kịp mở miệng nói gì, Châu Giang Hành đã lên tiếng trước.
"Đứng gần thì mới nói nhỏ với nhau được."
"..." Cậu mê trai chứ đâu có thiểu năng, Đường Uông chắc mẩm Châu Giang Hành đang ấp ủ âm mưu muốn chơi mình.
"Tôi còn có hẹn với người khác, tạm biệt!" Đường Uông không muốn có chút gì gọi là giao thiệp với Châu Giang Hành, cậu bỏ lại một câu rồi dợm chạy đi, khóe mắt liếc qua vị ảnh đế trong phòng thí nghiệm, Đường Uông không nén được xúc động, cậu nhìn anh rồi lại nhìn ảnh đế, không hiểu sao lại có cảm giác ảnh đế chẳng "ngon" nữa rồi.
Châu Giang Hành không bỏ qua ánh mắt cuối cùng của Đường Uông, ngón tay đặt trên bản điều khiển vuốt nhẹ nút bấm, thấp thoáng thấy được nốt ruồi đen nhỏ bên mép ngón tay.
"Muốn có chữ ký không?"
"Muốn!" Đường Uông đáp xong lập tức chối đây đẩy, "Không muốn không muốn, tôi không biết bọn họ."
"Tôi có việc bận thật, tạm biệt anh." Nói rồi biến đi nhanh như một cơn gió.
Lần này Châu Giang Hành không gọi Đường Uông nữa, chỉ im lặng đưa mắt nhìn theo phương hướng cậu rời đi.
Đường Uông trốn ra khỏi trường quay, cậu tựa vào lan can, cẩn thận lần mò đến hành lang, nhưng trong lòng vẫn không chịu nổi, muốn ngắm nhìn gương mặt ấy thêm.
"Bạn à! Bạn quen nhà đầu tư hả?" Có tiếng người chợt vang lên từ đằng sau suýt làm cậu ngã sõng soài.
Đường Uông ngoái lại nhìn, thì ra là cậu sinh viên vừa đứng chung với mình ban nãy.
Cậu chàng quen cửa quen nẻo lôi cậu xuống dưới lầu, tiện thể giới thiệu bản thân cho Đường Uông nghe.
Thì ra người này tên là Đổng Phi An, lúc cậu ta chuồn đi trước thì lại không biết tên của Đường Uông, đến khi đi được nửa cầu thang rồi mới phát hiện cậu không đi theo, sau đó sực nhớ người mà chủ đầu tư gọi có khả năng là bạn đồng hành của mình, Đổng Phi An quyết định nép sát vào tường rồi quan sát hồi lâu.
"Trông cậu với chủ đầu tư có vẻ quen nhau nhỉ, bọn mình nhờ xin chữ ký được không?"
Đường Uông cứng họng không biết nên nói quen hay không, chỉ trả lời cậu ta là không lấy được chữ ký.
Đổng Phi An cũng chỉ thuận miệng hỏi chứ chẳng ôm ấp hy vọng gì xa vời, mà dù sao bây giờ cũng không xem đóng phim tiếp được, cậu ta bèn chủ động mời Đường Uông đến quán net sau trường để tổ đội đánh game.
Đường Uông cũng chả phải lần đầu đến đây, cậu đã nằm thuộc lòng hết mọi ngóc ngách của nơi này, được mời liền đồng ý không do dự.
Chơi game thời gian lúc nào cũng trôi đi rất nhanh, họ chơi xong vài ván là cũng vừa đến giờ cơm trưa, hai người xem thời gian, thấy không còn sớm bèn cùng nhau đi đến nhà ăn của trường.
Đường Uông đứng xếp hàng mua món xào, còn Đổng Phi An đi mua trà sữa.
Thật ra ban sáng cậu lỡ ăn nhiều quá, bây giờ lại không thấy đói cho lắm, nhưng lâu lâu mới có dịp ăn đồ xào, Đường Uông vẫn kiên quyết ăn cho bằng được.
Đồ ăn ở Trường Sư Phạm đa dạng hơn bên Nam Hoa nhiều, chỉ mới một thời gian không tới mà nhà ăn trường đã có thêm rất nhiều món lạ, Đường Uông nhìn sơ qua thực đơn ở quầy khác rồi quyết định sẽ đến nếm thử vào lần sau.
Nhà ăn trường cũng không đông mấy, cậu chỉ chờ trong chốc lát là đã có ngay món đồ xào, lúc này vẫn chẳng thấy bóng dáng của Đổng Phi An đâu, Đường Uông tự tìm chỗ ngồi cho cả hai, sau đó ôm hai tay trước ngực chờ cậu ta trở lại.
Tình bạn giữa con trai chỉ cần vài ván game là cũng đủ thân thiết rồi kết bạn với nhau, Đổng Phi An đứng chờ mua trà sữa bỗng gửi tin nhắn đến cho cậu, nhưng nội dung chỉ vỏn vẹn là một dãy chấm than.
Cái cậu này bị dở à? Đường Uông hồ nghi nhìn hàng chấm than trong ô thoại, rề rà gửi