Cố Sanh cũng chưa đi lấy, thẳng đến buổi tối Chu Lê An từ phòng giải phẫu ra, chìa khóa xe như cũ an tĩnh ở trong sọt văn kiện.Cơm hộp hỗ trợ trên bàn đã sớm lạnh.Chu Lê An chưa ăn uống gì, uống một ly nước lạnh, rồi cầm chìa khóa xe xuống lầu.9 giờ hơn, nhân viên y tế trực ban đã sớm tan tầm.
Gara rất yên tĩnh, đèn dây tóc chiếu mấy tia sáng trắng bệch lên mấy chiếc xe trong bãi đỗ, yên lặng đến nỗi nghe được cả tiếng hô hấp.Chu Lê An ngồi ở trong xe, chậm rì hút xong một điếu thuốc, bám vào ghế phụ mở ngăn chứa đồ.Bên trong trừ bỏ một ít khẩu trang cùng chocolate, còn có cái bóp da nam màu đen.
Hiện tại mọi người đều có thói quen chi trả qua di động, rất ít người dùng tiền mặt, Chu Lê An lại có thói quen mang bóp da tùy thân.
Bóp da hơi mỏng, ngày thường dùng để chứa giấy tờ linh tinh hoặc danh thiếp.
Chiếc nhẫn không hề đặc sắc an tĩnh mà ở trong bóp da của anh.Là một chiếc nhẫn bạc vô cùng bình thường.
Điều chỉnh kính chiếu hậu, rồi nhìn chiếc nhẫn, chỉ cần không cẩn thận là nó rơi ra, chất lượng cũng rất thấp.Chu Lê An cười nhạo một tiếng, vật nhỏ không đáng tiền.Tùy tay ném vào bóp da, anh nhìn di động, lái xe đến trung tâm thành phố.Buổi tối trên đường không kẹt xe, Chu Lê An không thèm khống chế tốc độ xe.
Một tay cầm lái, tốc độ chạy như bay.
Gió thổi qua cửa sổ xe, thổi đến nỗi làm cổ áo sơmi màu trắng của anh bay hỗn độn.Chưa đến nửa giờ, xe chạy vào trung tâm, xe ngừng trước cửa lớn của một tòa nhà lớn.Chìa khóa ném cho người giữ cửa, anh trực tiếp đi lên tầng cao nhất.Thang máy mới vừa mở, mấy nam nhân trên sô pha híp mắt đánh bài liền quay đầu nhìn.Toàn bộ tầng lầu trên tầng cao nhất như một chỗ nghỉ dưỡng thu nhỏ gồm ghế lô, bida, bài bàn, đĩa bay, quầy rượu, bể bơi trong nhà…… Chờ nhân viên trang bị đầy đủ hết.
Bartender ở quầy bar bên kia điều chế rượu, người phục vụ an tĩnh mà đứng ở trong góc chờ.
Khu nghỉ dưỡng to như vậy, trừ bỏ mấy cô gái trẻ tuổi mặc quần áo mát mẻ xinh đẹp, ở bên bể bơi vô tư nói giỡn, còn có bốn nam nhân ra vẻ đạo mạo ngồi vây quanh một bàn đánh bài.Triệu Dịch Vũ vỗ vỗ bạn nữ ngồi trong lòng hắn.Bạn nữ trẻ tuổi nhìn hắn, bĩu môi ngồi chỗ khác.Hắn ném xuống bài trong tay, lười nhác dựa vào sô pha: “Người bận rộn, hai tháng gần đây vội như thế à? Sao tớ cảm thấy gần đây muốn gặp cậu, còn khó hơn gặp tổng thống……”Người phục vụ đưa đồ uống lên, Chu Lê An giơ tay từ chối.Nhấc chân đi qua, còn một người ngồi trên sô pha với mái tóc nhuộm màu xanh lam ra hiệu cho phục vụ.
Đáy mắt của hắn thanh hắc, một bộ dáng mỏi mệt.
Búng tay một cái, người phục vụ lại, bám vào người nghe hắn thì thầm vài câu.Trong chốc lát, người chơi nhạc trên ghế lô liền không chơi nữa.m nhạc sống động ái muội đột nhiên dừng, mấy người trẻ tuổi đang phiêu theo âm nhạc nhảy nhót đều có chút ngốc.
Có vài cô gái trẻ tuổi đang uốn éo thân hình nóng bỏng thì xấu hổ mà dừng lại động tác, nhỏ giọng oán giận âm nhạc sao lại ngừng.
Rầm rì mà nhìn về chàng trai nằm bên bể bơi, làm nũng với hắn gọi người chơi âm nhạc trở lại.“Lý thiếu, người đó là ai? Không có ai chơi nhạc nữa.”Kết quả bọn họ mới mở miệng, thiếu gia liền cảnh cáo mà trừng mắt một cái, một đám hậm hực mà ngậm miệng.Người có thể tới này chơi đều vô cùng giàu có, đặc biệt là bốn người bên bàn đánh bài bên kia, mới là thiếu gia đời sau chân chính của đế đô.
Nhóm các cô gái trẻ không biết, ngồi chơi với thiếu gia nhưng trong lòng lại bồn chồn.
Không dám ầm ĩ, khẽ nhìn về phía bốn người.Chu Lê An đi qua ngồi giữa sô pha, giơ tay tháo nút áo.Hai nút áo được cởi ra, lộ cổ ra, khí chất trên người anh khiến người khác nháy mắt “hóa lỏng”.
Nhéo mũi, Chu Lê An vẫy tay, kêu một phần bò bít tết: “Gần đây giải phẫu hơi nhiều.”“Tiểu Vũ nói thấy có nữ nhân ra vào khách sạn nơi cậu ở.” Quách Tuân uống một ngụm rượu, “Sao nào? Nhiều năm như vậy, lại để mắt đến ai à?”Chu Lê An biểu tình lạnh nhạt, lấy trái chuối từ mâm đựng trái cây rồi chậm rì rì lột vỏ.
Mấy ngụm to đã ăn xong, mới chậm rì rì nói: “Ở Stanford rảnh rỗi như vậy?”Quách Tuân nghẹn một chút, xấu hổ mà sờ mũi: “Trong nhà có chuyện, Tiểu Vũ mới về nước.”Bò bít tết được đem lên, Chu Lê An không nâng mày một chút.Nhỏ giọng nói cảm ơn với người phục vụ, anh ném vỏ trái cây, tiếp nhận dao nĩa bắt đầu cắt bò bít tết.
Quen cầm dao phẫu thuật, động tác cắt bò bít tết sạch sẽ lưu loát.
Xuống tay vừa ổn định vừa không tiếng động, bò bít tết rất nhanh đã bị cắt thành lớn nhỏ ngay ngắn.Chu Lê An ghim một miếng bò nhỏ bỏ vào trong miệng nhai, ăn có chút nhanh, phong cách ăn rất tao nhã.“Thực sự có chuyện?” Bên cạnh là Giang Lăng cũng thấy hứng thú.Thấy anh không nói lời nào, Triệu Dịch Vũ hứng thú bừng bừng đoán: “Lúc này có thể mới mẻ bao lâu chứ? Một tháng? Hai tháng?”“Nhà mấy ngươi phá sản rồi sao? Rảnh rỗi như vậy?”Giang Lăng nhún vai, cà lơ cà phất: “Muốn phá sản thì phải đợi ít nhất 80 năm nữa đi, chờ gia môn bất hạnh, ra hai ba tên phá gia chi tử rồi nói tiếp.
Chủ yếu là bản thân tớ gần đây có chút rảnh, xem chút náo nhiệt.”Quách Tuân ở một bên cười.Chu Lê An không nói lời nào, ăn xong một mâm còn cảm thấy không đủ, lại kêu một mâm.“Anh nè, chắc không thể so với Viên tỷ xinh đẹp đi?” Viên Tích Quân lúc trước từng nói chuyện với Chu Lê An nhưng chưa đến ba tháng đã chia tay.“Được rồi, các người nếu rảnh rỗi không có việc gì, tôi có thể cho các cậu chút chuyện để làm.” Chu Lê An không kiên nhẫn, phục vụ đem bò bít tết lên rất mau.
Anh nhíu mày, “Thời gian của tôi rất quý giá.”Chu Lê An này vốn tính tình không tốt, là bác sĩ mà tưởng rằng anh sắp biến thành thánh phụ.“Vâng vâng vâng, thời gian của ngài đây rất quý giá!”“Hừ, lão tử con mẹ nó hai ngày nay không ngủ miếng nào, ba giờ trước mới chật vật làm xong hạng mục.”Triệu Dịch Vũ gần đây giúp người nhà hoàn thành một hạng mục, làm đến sứt đầu mẻ trán, “Nhìn này, nhìn này, vành mắt của lão tử đều là tơ máu.
Ai da, khó được một ngày tụ tập, có thể đừng vội đi hay không? Làm mất hứng……”Chu Lê An ngẩng đầu, nhìn hắn với đôi mắt sắc bén, hắn tức khắc lúng túng: “Đúng đúng đúng, ngài là bác sĩ, lương y như từ mẫu, thật cao quý.”“Tiểu Vãn Phong đã trở lại.” Giang Lăng mở miệng.Không khí tức khắc cứng đờ, mọi người đều yên lặng.Triệu Dịch Vũ cùng Quách Tuân cũng không nói gì, bầu không khí đình trệ.
Tên tóc xanh thật cẩn thận mà nhìn trộm vẻ mặt của anh.
Chu Lê An thong thả ung dung ăn bò bít tết, thanh âm nhai nuốt nhỏ đến nỗi không nghe