Thấy bà ngoại an tĩnh ôn hòa, hoàn toàn tưởng tượng không ra bà có khúc mắc.Cố Sanh có chút tò mò, nhưng cũng hơi xấu hổ nghe lén.
Trộm nhìn Chu Lê An, Chu Lê An liền biểu tình nhạt nhẽo ăn mì.
Ngón tay thon dài trắng nõn nắm chiếc đũa, khớp xương hơi phiếm hồng.
Nhìn lâu, Cố Sanh liền đã quên chuyện bà ngoại ở phòng khách.
Thật sự, có phải kẻ có tiền đặc biệt chăm sóc bản thân không? Bằng không một nam nhân như Chu Lê An dựa vào cái gì mà làn da tốt như vậy?“Nhìn cái gì?” Anh nâng mi mắt, không mặn không nhạt, “Nhìn lông mi của tôi lâu vậy, cũng không thể bứt ra cho cô?”Không biết sao anh đoán ra cô đang ngắm lông mi của anh, Cố Sanh: “…… Cảm ơn anh khẳng khái, bất quá không cần, lông mi của tôi cũng rất dài.”Chu Lê An nhướng mày, điểm này anh cũng tán đồng.
Không nói đến chỉ số thông minh, luận về bề ngoài, Cố Sanh xác thật là rất đẹp.Bụng thật sự đói, Cố Sanh thành thật ngồi xuống ăn mì.Không thể không nói, dì ở nhà bà ngoại của Chu Lê An nấu cơm tay rất tuyệt.
Một chén canh suông làm nước dùng cho mì sợi, nhìn giống như cái gì đều không có, nhưng nếm một ngụm mới biết được canh ngon nuốt lưỡi.Chu Lê An ngồi đối diện ăn cái gì cũng như ứng phó, mì sợi ăn ngon như vậy mà anh cũng có thể ăn đến mặt vô biểu tình.
Bất quá lượng cơm mà người này ăn thật sự rất lớn, vô thanh vô tức mà ăn hai chén to.
Cố Sanh nhịn không được nhìn bụng của anh.Không những không to mà trông còn rất rắn chắc.Trách không được một cánh tay là có thể bế cô lên.
Ăn vào toàn biến thành cơ bắp.Bên ngoài phòng khách, bà ngoại Chu gia cùng vị kia Dương gia gia vẫn còn ngồi nghe điện thoại, một câu không nói.Lão gia gia cũng không để ý, vẫn luôn nghiêm túc làm việc.
m nhạc du dương, khuếch đại âm thanh xuyên qua microphone, nghe rất ấm áp.
Chu Lê An cũng đã quen bầu không khí như vậy, ăn xong liền đi cho tiểu bỉ hùng ăn.
Tiểu bỉ hùng không ăn cẩu lương, dì giúp việc thường làm cơm cho nó.Tiểu gia hỏa ngửi được hương vị liền kêu ngao ngao, cẳng chân nhảy nhót vây quanh Chu Lê An.Cố Sanh không còn chuyện khác, liền ngồi xổm cạnh Chu Lê An nhìn.
Chậu cơm của chó có họa tiết hoạt hoạ, rất sinh động.
Còn đừng nói, nghe mùi vị rất không tồi: “Cơm chó này hình như rất thơm.”“Cô cũng muốn một chén?”Cố Sanh có chút tò mò: “…… Sao anh vẫn còn sống tới hôm nay mà không bị người ta đánh chết nhỉ, có phải do nhà anh nhiều tiền không?”“Không phải.” Chu Lê An cho chó ăn cơm.
Anh chậm rãi kéo khóe miệng, ngước mắt nhìn cô, “Là bởi vì chỉ số thông minh của tôi là 178.”Cố Sanh: “…… Chỉ số thông minh cao ghê gớm nha?”“Đúng vậy.”Cố Sanh khụy đầu gối, kiên cường: “Tôi cũng biết nấu cơm, tôi nấu cơm rất ngon, không khác đầu bếp chuyên nghiệp.”“Như đầu bếp nhà hàng năm sao không?” Chu Lê An vuốt đầu tiểu bỉ hùng.
Trong phòng khách bà ngoại vẫn còn nghe điện thoại, anh cũng không chê hai người lúc này đối thoại nhàm chán nhạt nhẽo, cứ vậy ngồi xổm bên cạnh chú chó mà không mặn không nhạt nói chuyện với Cố Sanh, “Đầu bếp nhà tôi đều năm sao.”Cố Sanh: “……”Nhìn nhau không nói gì, chỉ có trầm mặc.Cố Sanh không muốn tiếp tục, yên lặng quay mặt đi.Chờ di động đầy pin, Cố Sanh định đi trở về.Bên ngoài tuyết đã sớm ngừng, quả nhiên tuyết rơi ở nam thành.
Chỉ một buổi sáng, chạc cây hay nóc nhà đều trắng xóa.
Tuyết rơi trên mặt đường bị người đi đường giẫm đạp, hóa thành nước.Chu Lê An cầm chìa khóa xe, để Cố Sanh ở cửa chờ.Cố Sanh xoa tay đứng ở cửa.
Trên mạng nói cái lạnh phương bắc là do vật lý, còn cái lạnh phương nam là do ma pháp.
Cố Sanh cảm thấy mùa đông ở nam thành là do cả ma pháp lẫn vật lý.
Cô mới đứng trong chốc lát, cảm giác tay chân lạnh cóng.
Dậm chân, vẫn không ấm nổi.
Cố Sanh vừa mới chuẩn bị vào trong viện chờ, cuối đường nhỏ có một bóng người chậm rãi đến gần.Đánh chết, Cố Sanh cũng không nghĩ đến lại gặp Hạ Vãn Phong ở chỗ này.
Hiển nhiên, Hạ Vãn Phong cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp Cố Sanh.Hai người cách 15 mét, lẳng lặng đứng.Hồi lâu, Hạ Vãn Phong cơ hồ chạy chậm lại đây, đến gần chất vấn Cố Sanh: “Sao cô ở đây?”Cố Sanh cũng có chút ngốc, không nghĩ tới Hạ Vãn Phong sẽ đến gần: “Tôi và bạn đến đây tránh tuyết.”“Bạn? Bạn nào?” Hạ Vãn Phong lạnh mặt.Cố Sanh cảm thấy không hiểu thái độ của cô ta.
Hạ Vãn Phong trong ấn tượng của Cố Sanh vẫn luôn mang vẻ đằm thắm, bị người khác mắng còn chưa từng thất thố.
Cô quay đầu nhìn về phía tiểu viện, tự dưng không muốn nhắc tới Chu Lê An trước mặt Hạ Vãn Phong.
Nhưng Hạ Vãn Phong hình như chắc chắn, biểu tình càng khó xem, “Là Lê An ca sao? Cô đến cùng Lê An ca?”Cố Sanh nhấp khóe miệng, không nói chuyện.Sắc mặt của Hạ Vãn Phong trong nháy mắt xanh mét, cô hít sâu một hơi.
Hạ giọng cảnh cáo Cố Sanh: “Nơi này không phải nơi cô có thể tới, bà ngoại ghét nhất thấy người lạ, cô đi nhanh đi.”Sốt ruột đuổi Cố Sanh đi khỏi, ngữ khí không khỏi có chút khó nghe.“Vãn Phong, sao cháu lúc này lại đến đây?” Bà ngoại không biết khi nào đi ra.
Hình như không còn đủ răng, khi bà nói chuyện có chút ong ong thì thầm, mồm miệng không rõ.
Nói hai câu liền không muốn mở miệng nữa, xoay người vào phòng.Hạ Vãn Phong trừng mắt nhìn Cố Sanh, chạy nhanh qua.Cố Sanh cảm thấy không thể hiểu được, sao cảm thấy Hạ Vãn Phong cứ có ác cảm với cô.
Vừa lúc Chu Lê An lái xe từ phía sau đến, Cố Sanh theo bản năng mà mở cửa sau ra.
Người ngồi trước xoay đầu, nhướng một bên mày: “Tôi là tài xế sao?”Yên lặng xuống xe, đổi đến phó lái.
Cố Sanh nhịn nửa ngày, không nhịn được: “Chu Lê An, anh với Hạ Vãn Phong là thân thích hả?”“Sao?” Chu Lê An một bàn tay đáp ở trên cửa sổ xe, nghe vậy nghiêng mặt, ánh mắt lại nhìn thẳng phía trước.“Không.” Tuy rằng có vẻ cô khá thân với Chu Lê An, nhưng hỏi thăm việc tư của người khác hình như không quá thích hợp.
Suy nghĩ, Cố Sanh đem lời đến bên miệng nuốt xuống, nói địa chỉ gia đình mình.Xe vừa vào quốc lộ, rẽ sang một lối đi mới, mới chậm rãi tiến vào nội thành.Chu Lê An lái xe đặc biệt ổn, tốc độ lại không chậm.Bên trong xe an tĩnh đến mức chỉ còn lại có tiếng hô hấp của hai người, Cố Sanh xem tin nhắn trong nhóm.
Tạ Tư Vũ phỏng chừng là đang nhàm chán, không ngừng quấy rầy Cố Sanh.
Cố Sanh một hồi mới nhớ tới ngày đó Chu lão sư nhắn tin cho cô.
Lúc ấy Cố Sanh quá khiếp sợ, lại lo lắng bản thân không có kinh nghiệm diễn kịch, liền trở về cho cô mấy ngày suy xét.Hiện tại mấy ngày qua đi, Cố Sanh lại nghĩ tới việc này.
Nói vào nhóm.Tạ Tư Vũ: “Đương nhiên là đi thử chứ!”Tạ Tư Vũ: “Có cơ hội này nhất định phải đi, nếu được thì cứ diễn, còn không thì cậu trở về tiếp tục khiêu vũ! Cũng không phải đại sự gì.”Xảo Xảo: “Sao lại không? Quyết định chị có được diễn hay không là chuyện của đạo diễn, tuyển diễn viên, ông ta mới là dân chuyên nghiệp không phải sao?”Xảo Xảo: “Cố tiểu sanh, chị cho rằng tư bản ngốc sao?”Xảo Xảo: “Nếu chị không thử, cơ hội thử kính đều không còn cho chị.”Tạ Tư Vũ: “Tám