Một bữa cơm giữa trưa, thiếu chút nữa tạc nứt thế giới quan của Tạ Tư Vũ ra.Tuy cô ấy vẫn luôn biết Cố Sanh lớn lên xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng Tạ Tư Vũ mặc định đại thần Chu Lê An hẳn là thần thánh, không gần nữ sắc, không nhiễm phàm trần.
Hiện tại cô ấy mới thấy đại thần chỉ có học thuật đang trước mặt mọi người thừa nhận theo đuổi Cố Sanh, Tạ Tư Vũ ảo giác thế giới quan sụp đổ .“Vậy thế giới quan của cậu cũng quá yếu ớt đi!” Cố Sanh trợn mắt như không phải chuyện của mình.Tạ Tư Vũ không muốn trả lời vấn đề này, thế giới quan của cô ấy chính là yếu ớt như vậy!“Mau, nhanh lên nói cho tớ chuyện này không phải thật! Nhanh lên nói cho tớ đại thần không phải là nam nhân nông cạn!” Tạ Tư Vũ bóp bả vai của Cố Sanh, loạng choạng rít gào: “Tớ cho rằng anh ấy không phản ứng với đám con gái trong bệnh viện là bởi vì không có hứng thú, hiện tại nói cho tớ, anh ấy không có hứng thú là vì các nữ bác sĩ không đẹp.
Trời ạ! Tại sao lại như vậy, nam nhân không ai tốt cả!”Cố Sanh mặt xám như tro tàn mà tùy ý để cô ấy nổi điên, thậm chí không có hứng thú mà ngáp một cái: “Cậu điên đủ rồi thì ngủ đi, không ngủ thì về ký túc xá.”Tạ Tư Vũ hôm nay một hai đòi ở nhà của cô, lì lợm la liếm đuổi không đi, Cố Sanh cũng không còn cách nào.“Đó là Chu Lê An đó! Đó là chiêu bài khoa ngoại thần kinh của mười viện đó!” Tạ Tư Vũ cảm thấy ảo ảnh tiêu tan, đại thần thông minh cư nhiên thích kiểu người xinh đẹp ngu ngốc, thế giới này thật bất công.“Đúng đúng đúng, Chu Lê An, sao anh ta lại như vậy nhỉ!” Cố Sanh đôi mắt đã nhắm lại, cô buồn ngủ quá, “Bằng không cậu đến nhà anh ta gửi tin đe dọa, kêu anh ta cần phải quy y xuất gia trong hôm nay! Tuyệt đối không cho phép tham luyến nữ sắc! Sắc tức là không, không tức là sắc.”Tạ Tư Vũ: “…… Lúc cậu há mồm đối phó tớ thì lợi hại lắm, Cố Tiểu Sanh cậu chỉ giỏi ức hiếp người nhà!”Cố Sanh nhắm mắt lại chợt cứng đờ, đã từng có người nói như vậy với cô.
Cố Sanh mở mắt ra, chột dạ mà nhìn chỗ khác: “Cậu lại không ngủ, thì cút về cho tớ.”Tạ Tư Vũ câm miệng, nằm xuống, bật điều hòa.“Nếu đồng ý, phải bắt chẹt chết anh ta.” Tạ Tư Vũ trước khi ngủ còn chỉ điểm cho cô, tuy chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cô ấy có vô vàn lý luận, “Cố Tiểu Sanh, với cái danh nữ thần bắc vũ, lần này tuyệt đối không cho phép hèn mọn!”“Tớ không đồng ý đâu, cũng không làm khó người ta được.” Cố Sanh nằm cạnh cô ấy, “Ngủ.”Vì một câu của Chu Lê An, Tạ Tư Vũ quấy rầy Cố Sanh suốt ba ngày.
Tuy không hỏi ra gì, nhưng lúc sau, Tạ Tư Vũ tự dưng cảm thấy bản thân ở khoa ngoại thần kinh có rất nhiều thông tin.Cố Sanh không biết Tạ Tư Vũ đang suy tính gì, nghỉ ngơi hai ngày, bớt thời giờ liên hệ đạo diễn “phong lôi”.Đạo diễn đương nhiên nhớ rõ Cố Sanh.
Không phải đơn thuần bởi vì Chu lão sư, mà còn vì Cố Sanh ngày đó nhảy đã khiến ông kinh diễm.
Ít nhất sau mấy lần thử kính, giữa những người được chọn, chưa gặp được ai nhất cử nhất động đều lộ ra phong tình như Cố Sanh.
Đoàn phim cùng Cố Sanh thống nhất thời gian địa điểm, Cố Sanh chọn một ngày đẹp trời đi thử kính.Địa điểm ở ma đô.
Tuy đạo diễn không yêu cầu trang phục, nhưng Cố Sanh vẫn chuẩn bị trước một bộ sườn xám.Vì không gấp, Cố Sanh đến trước một ngày.
Còn dậy sớm trang điểm.
Lấy trăm phần trăm thành ý tạo hình cho nhân vật, một thân sườn xám dát đá quý lam ở nửa tay áo, thêm một kiểu tóc vô cùng phục cổ.Sườn xám là một loại quần áo thần kỳ, có thể phô ra hết vẻ nữ tính nhu mỹ của người mặc.
Cố Sanh không chỉ hơn các vũ công khác ở dáng người mà còn khí chất khi mặc sườn xám, cô vừa đến bốn phía đều dán mắt vào cô.Khi cô đến đoàn phim, mới biết được hôm nay tới thử kính không chỉ có mình cô.
Ngoài cô ra, còn ba người được đề cử.
Người kia nghe nói là lưu lượng tiểu hoa Tống mỹ chi có vốn trong đoàn.
Người nọ cũng mặc sườn xám là một diễn viên tuyến hai tên là Dương Di, diện mạo không tính quá đẹp nhưng kỹ thuật diễn không tồi.
Người còn lại là diễn viên gạo cội Lâm Thanh Ngọc.
Cố Sanh là một người mới lấn sân, không thể không nói, ngoại hình quá mức loá mắt.Sắc mặt mấy nghệ sĩ đều có chút cứng đờ.Lưu lượng tiểu hoa Tống Mỹ Chi tương đối thiếu kiên nhẫn, kéo kính râm xuống, biểu tình âm u.Tống Mỹ Chi mấy năm nay nổi quá nhanh, fans lại có sức chiến đấu rất mạnh.
Đám fans kia nơi nơi chiếm núi làm vua, không coi ai ra gì.
Lần này thử kính, cô ta mang theo bốn trợ lý.
Một người bung dù một người rót nước một người chỉnh trang một người cầm giỏ xách.Dương Di dường như rất không quen nhìn cô, tỏ vẻ xem thường.
Nhưng diễn viên gạo cội Lâm Thanh Ngọc bên cạnh lại thân thiện cười với Cố Sanh.Cố Sanh tươi cười, rất mau nhân viên công tác bên trong gọi người đi vào diễn thử.Người thứ nhất bị kêu vào chính là Dương Di.Dương Di tuy rằng là mỹ nhân sườn xám có tiếng trong giới giải trí, hôm nay cũng cố ý mặc sườn xám.
Nhưng không nghĩ tới có người tính toán giống cô ta, tạo hình còn bắt mắt hơn cô ta.
Có Cố Sanh ở một bên, nháy mắt biến cô ta thành bộ xương khô đầu to thân nhỏ.
Dương Di sắc mặt không quá đẹp, dẫm lên giày cao gót đi vào.Chưa tới mười lăm phút, cửa đã mở.
Dương Di biểu tình còn khó xem hơn lúc vào, mặt xanh mét.
Không biết cô ta ở bên trong bị phê bình ra sao, trực tiếp kêu trợ lý rời đi.Người thứ hai là Tống Mỹ Chi.
Tiểu hoa đi vào khá lâu, chẳng qua rất mau bên trong truyền ra tiếng cãi nhau kịch liệt.
Tuy nghe không rõ nội dung tranh chấp, nhưng nghe tiếng ồn ào có chút dọa người.
Cố Sanh ngồi ở trên hành lang khẩn trương.Lâm Thanh Ngọc không nói nhiều lắm, nhìn Cố Sanh, rồi cúi đầu đọc kịch bản.Người bên trong rốt cuộc thông báo kết quả, đã là chuyện nửa giờ sau.Lần này tổng đạo diễn tự mình đi ra, nhìn thoáng qua Cố Sanh cùng Lâm Thanh Ngọc ngồi trên hành lang.
Tổng đạo diễn thấy Cố Sanh ăn mặc cũng nhịn không được kinh diễm, kêu hai người cùng nhau đi vào.Tống Mỹ Chi ở trong phòng còn chưa đi, trên mặt mang kính râm cực to cao ngạo mà ngồi ở ghế trên.“Lâm lão sư diễn trước.” Tổng đạo diễn cúi đầu lật xem sơ yếu lý lịch của người thử kính, cũng không nâng đầu lên liền điểm danh, “Trước thử diễn cảnh thứ ba, Kim Lăng đánh giặc, Phượng Nghê Thường vào đêm mưa vì muốn rời đi, quỳ cầu tú bà cho nàng một con đường sống.”Cố Sanh trong lòng tức khắc lộp bộp, không đoán được đạo diễn sẽ ngẫu nhiên chọn diễn, không cho diễn viên tự chọn cảnh để diễn.Lâm Thanh Ngọc thả kịch bản lại trên ghế, đứng lên.Cô ấy gom lại dải lụa choàng trên vai, đi đến chính giữa phòng, trước cúi chào mấy nhân viên công tác: “Ngại quá đạo diễn, ngoại hình của tôi không hợp với nhân vật Phượng Nghê Thường này.
Tôi có thể diễn vai dì Linh được không?”Suất diễn của nhân vật dì Linh này không tính là ít, do bộ kịch phong lôi này vào giai đoạn trước vô cùng đề cao nữ quyền.
Bề ngoài là bà chủ nhà hát, cùng người nước ngoài buôn bán, sau lưng lại liên lạc với địch nơi trữ thuốc kháng sinh, chi viện lương thực.
Sau khi đại chiến bùng nổ, bị học sinh phẫn nộ đánh chết vì tội danh phản quốc.Thẳng đến khi chiến tranh kết thúc, sự tình ẩn sâu mới được làm sáng tỏ, nhân vật mới có thể trầm oan giải tội.Nhân vật này kỳ thật đạo diễn trong lòng sớm đã định sẵn diễn viên.
Chỉ là trước mắt người đó chưa nói gì, cho nên nhân vật vẫn còn trống.“Có thể.” Không do dự, tổng đạo diễn gật đầu.Lâm Thanh Ngọc không hổ là diễn viên gạo cội, kỹ thuật diễn vô cùng vững chắc, xác định cảnh tượng, cô ấy đi lại vài bước, xoay người đã nhập tâm vào vai diễn.
Ánh mắt của cô ấy trở nên kiên nghị lại phủ một tầng mê ly phức tạp không nói rõ, vừa mở miệng tiếng nói đều trở nên trầm thấp.“Ta Vương Ngọc Linh xuất thân hèn mọn, lăn lộn trong vũng bùn.
Một đôi tay ngọc ngàn người gối, một môi đỏ vạn người nếm.
Nhưng thế thì đã sao? Hôm nay, ta đứng, ngươi quỳ, ngươi ta chênh lệch.
Ngươi nhạo báng ta mở chân ra kiếm tiền, ta còn xem thường ngươi ngủ với con cháu quan lớn lại còn nghiện thuốc phiện! Ngươi so với ta cao quý bao nhiêu?”Đài từ của cô ấy vô cùng bản lĩnh vững chắc, nói xong một đoạn, Cố Sanh dựng hết lông tơ.Ngơ ngẩn mà nhìn người trước mắt, khó nén phong tư, khí chất ưu nhã trong xương cốt của cô ấy ai cũng không thể xâm phạm.
Cố Sanh tự dưng có cảm giác kích động, hốc mắt trong nháy mắt ướt át.Đạo diễn thông qua màn hình nhìn Lâm Thanh Ngọc trong phòng, lơ đãng nhìn đến Cố Sanh đang đắm chìm vào nhân vật, hơi sửng sốt.Vốn muốn tìm một bình hoa mới chọn Cố Sanh, không nghĩ tới tiểu cô nương này dường như rất dễ nhập vai?Cố Sanh không chú ý tới đạo diễn nhìn cô, chuyên chú nhìn Lâm Thanh Ngọc diễn xong.Tống Mỹ Chi tâm tình nóng nảy, cũng không nhìn Lâm Thanh Ngọc thử kính, sau kính râm chỉ lo nhìn chằm chằm Cố Sanh.
Cô ta cũng biết rõ.
Lâm Thanh Ngọc không tới tranh Phượng Nghê Thường, đối thủ cạnh tranh với cô ta cũng chỉ có người mới Cố Sanh.Tổng đạo diễn hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Thanh Ngọc diễn tốt tới vậy, viết viết vẽ vẽ ở trên sơ yếu lý lịch, rất rối rắm.
Nói thật, Lâm Thanh Ngọc muốn nhân vật dì Linh này cũng không thành vấn đề.
Không chỉ không thành vấn đề, còn làm người xem kinh diễm.
Cái loại cao ngạo từ trong xương cốt không nhiễm bụi trần vô cùng động lòng người.
Nhưng tổng đạo diễn trong lòng chọn người kia, cũng là diễn viên phái thực lực.Trong lúc nhất thời không thể xác định được diễn viên, đạo diễn chỉ có thể để Lâm Thanh Ngọc đi về trước chờ tin tức.Cuối cùng mới đến phiên Cố Sanh, Cố Sanh tưởng chừng tim muốn nhảy tới cổ họng.
Bị đạo diễn nhìn thoáng qua liền nháy mắt đứng lên như đạn bắn.“Cố Sanh đúng không?” Tổng đạo diễn nhìn tên, gọi cô đến trong phòng, “Cô diễn đề bài mà tôi vừa cho.”Quả nhiên, tổng đạo diễn không cho diễn viên tự do chọn kịch bản để diễn, Cố Sanh cảm thấy may mắn lúc trước đã xem kỹ kịch bản.
Mỗi một đoạn cốt truyện Cố Sanh đều từng một mình diễn thử, còn nhờ các lão sư chuyên biểu diễn chỉ điểm.Cố Sanh hít sâu một hơi, đi đến giữa phòng.Máy quay chuyển tới, không có khẩn trương như trong tưởng tượng.
Có lẽ đã có kinh nghiệm đối mặt với màn quay ở sân khấu, ngược lại trường hợp này lại đem cho cô cảm giác quen thuộc.
Bốn phía yên tĩnh, Cố Sanh vốn căng thẳng ngoài ý muốn lại thả lỏng.Đạo diễn sửng sốt, chưa từng thấy người mới nào vững vàng trước máy quay như vậy.Cố Sanh mặc sườn xám đứng ở