Đời này Cố Sanh không muốn lại đi vườn bách thú đế đô lần thứ hai.Cố Sanh vốn dĩ không muốn chụp ảnh cùng Sophie, nhưng hướng dẫn viên cùng người chăn nuôi quá nhiệt tình.
Còn có Sophie, không hiểu tính tình kém như vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt vì cái gì sẽ nguyện ý chụp ảnh chung với cô? Tuy rất cảm tạ đãi ngộ này, nhưng cô thật sự gánh vác không nổi.
Tấm ảnh chụp chung còn bị treo ở khu hắc tinh tinh Đông Phi gì đó, chỉ cần tưởng tượng đến, Cố Sanh liền muốn sống ở hành tinh khác.Bên tai tràn ngập tiếng cười động kinh của Xảo Xảo cùng Tạ Tư Vũ, sỉ nhục! Cô không còn thiết sống nữa rồi.“Có thể suy xét lại quyên cho nó cái thảm lông,” Chu Lê An xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đề nghị cô, “Thảm lông nhà em màu sắc và hoa văn cũng rất khó coi.”“À…… Cảm ơn anh không cần đề nghị, tôi chắc chắn sẽ không tiếp thu.” Cố Sanh mặt vô biểu tình mà cự tuyệt.
Xoay người, nhíu mày đứng ở cửa nhà mình: “Đã tới nhà tôi rồi, cảm ơn anh đưa tôi về.”“Ừm.” Chu Lê An lười nhác mà dựa vào vách tường, bóng dáng thân ảnh thon dài bị kéo đến thật dài, “Không mời tôi đi vào uống ly trà?”Bốn mắt nhìn nhau, Chu Lê An giấu nửa khuôn mặt ở bên trong bóng ma.Ánh sáng hồng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng hành lang, cằm của anh để lại bóng ma ở dưới cổ.
Ánh mắt nửa trong sáng nửa ám muội, khóe miệng lại vô ý thức nhếch lên.
Rõ ràng biểu tình nhạt nhẽo, lại cố tình cất giấu câu dẫn như có như không.Cố Sanh: “…… Là một thân sĩ, anh cảm thấy đưa ra yêu cầu như vậy với một vị thục nữ có thích hợp không?”“Vì cái gì không thích hợp?” Chu Lê An tươi cười lười biếng: “Hơn nữa, ai nói em tôi là thân sĩ?”Cố Sanh: “……”“Tôi đã làm hành vi thân sĩ gì mà làm em sinh ra ảo giác như vậy?” Chu Lê An oai đầu, nhìn bộ dáng Cố Sanh nghẹn họng trân trối mà cười rộ lên, “Ngại quá, là tôi sai.”Anh hơi mỉm cười: “Tôi cũng không phủ nhận bản thân là lưu manh.”“…… Lưu manh mà anh còn tự hào?” Cố Sanh ngạnh cổ.“Cố Sanh,” Chu Lê An nói, “Em biết có câu gọi là, trong lòng bản thân nghĩ gì, thì người khác chính là cái đó.”Cố Sanh: “……” Người này giống như trời sinh là khắc tinh của cô, xuất hiện để khắc cô.Chu Lê An hơi cúi xuống, tầm mắt ngang hàng với Cố Sanh.
Hơi thở mát lạnh nhẹ nhàng mà phun ở trên mặt Cố Sanh, ánh mắt của anh hơi rũ xuống, như có như không mà nhìn chằm chằm miệng của Cố Sanh : “Mở cửa đi, một ngày mệt mỏi.
Sáng mai còn có giải phẫu, ngủ trễ ngày mai không thức nổi.”…… Cho nên trêu chọc cô?Miệng pháo cư nhiên một ngày cũng thua một người, Cố Sanh nghẹn khuất mắng anh: “Chu Lê An, anh là đồ tồi!”Chu Lê An:....Bởi vì Cố Sanh mắng câu này, Chu đại thiếu rất không có phẩm hạnh cho cô xem.……Quả nhiên da mặt dày, thiên hạ vô địch.Cố Sanh không biết lần thứ mấy hối hận tật xấu của bản thân trông mặt mà bắt hình dong.
Anh thoạt nhìn là thân sĩ, kỳ thật là mặt người dạ thú.
Anh thoạt nhìn tính lãnh đạm, kỳ thật là trên giường không bằng cầm thú.
Cô có tội, cô tin loại ma quỷ như Chu Lê An.
Người này chính là “ra vẻ đạo mạo”, căn bản là không nói đạo lý.Vừa vào cửa liền ôm cô lên giường, mẹ nó vậy mà kêu mệt?Ngày hôm sau Cố Sanh từ trên giường bò dậy, chân mềm nhũn.
Cố Sanh hoài nghi người này mỗi ngày đến phòng tập thể thao, hoặc là trói bao cát giải phẫu.
Cô tốt xấu cũng 90 cân, trước kia bạn nhảy nam bế cô lâu nhất cũng chỉ có mười phút.
Anh có thể nhẹ nhàng ôm cô làm từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ chuyển tới sô pha!!Cố Sanh uống ba cốc nước xuống bụng, cảm giác giọng nói bốc khói mới giảm bớt.Gọi điện thoại nhục mạ Chu Lê An mười phút, trong lòng thoải mái nhiều.“Giúp tôi thu dọn quần áo một chút, treo áo sơmi lên.” Chu Lê An dựa vào tay vịn hành lang, dựa vào cửa sổ hút thuốc, “Giúp tôi chuẩn bị một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân mới.
Muốn màu lam, hồng nhạt giống của em.”“???”Cố Sanh có chút ngốc, “…… Có ý gì?”“Khăn tắm quá nhỏ,”tiếng nói thanh lãnh của Chu Lê An từ dễ nghe trở nên đáng ghét, “Cố Sanh, tôi có thói ở sạch.”Cố Sanh:!!!!!Anh có thói ở sạch thì liên quan gì đến tôi? Anh có thói ở sạch còn dùng khăn tắm, ly của tôi! Ngủ chung giường với tôi?!“Cho tôi một chìa khóa dự phòng, mặt khác, còn cần một đôi dép lê.”Nói xong câu cuối cùng, Chu Lê An nói “bệnh viện có việc phải làm” rồi treo điện thoại.Cố Sanh nhìn điện thoại mà trong đại não xuất hiện một mảnh bông tuyết, tựa như cái TV kiểu cũ.
Kiểu gì cũng không ra hình ảnh.
Nếu cô nhớ không lầm là cô không có làm gì sai, Chu Lê An gia hỏa này vừa rồi nói nhiều như vậy, là muốn làm tu hú vào nhà cô ở sao? Nhà anh to như vậy, phòng ở không hết, chạy tới ở chung cư nhỏ của cô?? Anh có phải có bệnh hay không!Không chờ đến cuối tháng, Cố Sanh lại nhận được điện thoại thúc giục của đoàn phim.
Vai nam nữ chính của “phong lôi” đã được định.
Toàn bộ nhân vật đề đã được định, vì hợp tác lâu dài, đoàn phim quyết định trước tiên khởi động máy.“Ảnh tạo hình phải nhanh chóng hoàn thành.” Đạo diễn Vương An tự mình liên hệ Cố Sanh, thái độ coi như thân thiện.Cố Sanh kỳ thật có một chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới đạo diễn Vương An danh tiếng như vậy, còn bình dị gần gũi như vậy.
Vừa lúc cô có tương đối đầy đủ thời gian, Tần lão sư trực tiếp phê chuẩn đơn xin nghỉ, Cố Sanh nhanh chóng thu dọn hành lý vào đoàn.Địa điểm quay chụp của “phong lôi” ở ma đô.Đoàn phim chủ yếu an bài chỗ nghỉ cho diễn viên, bất quá mỗi người già trẻ không giống nhau, đãi ngộ đương nhiên cũng không giống nhau.
Cố Sanh là người đảm nhận nhân vật nữ, suất diễn đứng hàng ba, rất vinh hạnh mà cùng nhóm diễn viên chính tới cùng khách sạn.Tới khách sạn, Cố Sanh đăng ký để hành lý, vội vàng đến đoàn phim.Nam nữ chính còn chưa tới, diễn viên khác đã vào chỗ.
Phòng hóa trang bên kia có người đang xếp hàng chờ hoá trang.
Cố Sanh chỉ có một mình, không có trợ lý cũng không có người đại diện, không quen biết ai.
Đạo diễn không ở đây, nhân viên công tác không quen biết cô, không ai trang điểm cho cô.
Trợ lý của Lâm Thanh Ngọc thấy cô, dẫn cô đến phòng hóa trang, Lâm Thanh Ngọc giới thiệu cô với nhân viên công tác mới có người trang điểm cho cô.Nhân vật Vương Ngọc Linh này cuối cùng do Lâm Thanh Ngọc diễn, người mà đạo diễn nhìn trúng đã vào đoàn phim khác.
Lâm Thanh Ngọc rất thích Cố Sanh, thấy cô câu nệ liền an ủi cô: “Da mặt phải dày lên chút, miệng phải ngọt.
Ở bên cạnh chờ là vô dụng, chờ mãi cũng không đến lượt mình.”Cố Sanh không hiểu quy tắc giới giải trí lắm, khiêm tốn mà nghe.Trang điểm xong, Lâm Thanh Ngọc vừa lúc dẫn cô đến studio.
Cố Sanh tuy không có nhân viên trang điểm riêng, nhưng trời sinh da quá đẹp, làm gì cũng đẹp.
Hơn nữa Cố Sanh rất nhạy với máy ảnh, không cần dạy cô cũng có thể tự bắt máy một cách chính xác.
Tứ chi giãn ra, tự tin hào phóng, xuyên qua máy ảnh thể hiện cảm xúc một cách chân thật.Lâm Thanh Ngọc vừa xem vừa cảm khái: “Cô gái này có vẻ ngoài thật ưa nhìn, tùy tiện một chút cũng đẹp hơn hoa.”Ai không thích người đẹp chứ? Nhiếp ảnh gia thích nhất đối phương hợp tác thế này, hiệu quả rất cao: “Cô gái này từ chỗ nào ra? Nếu tiến vào giới sớm, lại linh hoạt, không chừng trong giới thời trang cùng người mẫu có một vị trí nhỏ cho cô ấy.”Lâm Thanh Ngọc cười không nói chuyện, Cố Sanh chụp xong, cô trở lại.Cố Sanh làm việc rất năng suất, cơ hồ không cần làm lại.
Chốc lát đã chụp xong, đứng ở một bên xem người khác chụp.Lâm Thanh Ngọc là tiền bối tính tình rất hiền hoà, cũng hay hướng dẫn kỹ thuật diễn cho hậu bối.
Tuy còn chưa khởi động máy, nhưng Cố Sanh biết bản thân không thông minh bằng những người khác, cho nên trước tiên phải chuẩn bị.
Không có việc gì thì cầm kịch bản tìm Lâm lão sư lãnh giáo.
Lâm lão sư trước kia từng đọc qua kịch bản, cũng từng xem