Mấy ngày kế tiếp, Cố Sanh hoàn toàn phong bế bản thân.Diêm lão sư chỉ cho cô mười ngày.
Mặt khác đã sớm chọn được các cô nương từ tổ A để so tài, do đó thời gian của cô rất gấp.
Cái này không phải Diêm lão sư cố ý làm cô khó xử.
Trên thực tế, khi cô còn ở đỉnh cao, điệu nhảy《 nở rộ 》 này chưa đến ba ngày cô đã hiểu rõ.Cố Sanh chỉ có thể dựa vào khả năng của bản thân luyện tập nhiều hơn, mở rộng trí óc, điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất.Trong lúc này, mạng xã hội của Cố Sanh đều là trạng thái im lặng.
Điện thoại cơ bản không nhận, WeChat cũng rất ít trả lời.
Trừ bỏ Tạ Tư Vũ biết địa chỉ chỗ ở mới, có thể trực tiếp đến địa chỉ mới tìm người, những người khác hiếm khi liên hệ được với Cố Sanh.Ba ngày bình tĩnh đã sớm đi qua.
Nghiêm túc mà nói, từ khi bọn họ mâu thuẫn đến chia tay, đã một vòng thời gian trôi qua.
Cố Sanh không chỉ không giống trước kia về nhà, một cuộc gọi cũng chưa gọi cho hắn.
Lục Nhạn Chu không thể bình tĩnh được nữa.Hắn từ khung thoại tìm được Cố Sanh, hỏi cô hiện tại ở đâu, khi nào trở về.Tin nhắn được gửi đi, dấu chấm than đỏ tươi nhảy ra, Lục Nhạn Chu có chút mông lung.Hắn nhíu mày gửi lại lần nữa.
Vẫn là dấu chấm than.Ba dấu chấm than đỏ rực đâm vào mắt của hắn, Lục Nhạn Chu hậu tri hậu giác mà ý thức được một chuyện, Cố Sanh cho hắn vào blacklist.Chuyện khi nào?Sao hắn không biết?Cố Sanh cư nhiên kéo đen hắn?!Lục Nhạn Chu trong lòng áp xuống bất an đang dâng tràn, hắn cũng không nhắn WeChat, quyết định gọi điện.Kết quả nhận lại là đường dây bận, liên tiếp ba cuộc gọi đều đường dây bận.
Không thể có chuyện ba cuộc gọi đều đường dây bận, trừ khi bị kéo vào blacklist, không có lý do nào khác.
Lục Nhạn Chu lập tức gọi cho Tạ Tư Vũ.Khi điện thoại vang lên, Tạ Tư Vũ mới vừa thay xong hộ phục.
Vừa thấy tên Lục Nhạn Chu liền tức giận, nhận máy liền mắng hắn.Lục Nhạn Chu không rên một tiếng mà tùy ý để cô mắng xong.Cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “A Sanh ở với cậu sao?”“Không có.” Tạ Tư Vũ nói xong hai chữ, cúp máy.Lục Nhạn Chu nhìn chằm chằm vào đường dây bận của di động, lại gọi lần nữa.Lần này Tạ Tư Vũ không bắt máy, trực tiếp tắt máy.
Liên tục hai lần, Lục Nhạn Chu cũng biết Tạ Tư Vũ không muốn trả lời hắn, dứt khoát nhắn WeChat.Tạ Tư Vũ trong chốc lát muốn vào phòng giải phẫu, vốn dĩ không muốn trả lời hắn.
Kết quả không nhịn được liếc mắt nhìn di động, liếc thấy trên màn hình có một tin nhắn.Cô thấy Cố Sanh kéo đen Lục Nhạn Chu, lập tức vui sướng mà cười ra tiếng.Quách Kim Thành cùng Chu Lê An ở bên cạnh, thiếu chút nữa bị cô hù chết.Tháng sáu vừa đến, Tạ Tư Vũ quả nhiên chuyển tới não ngoại khoa.Mười viện coi như nhìn trúng cô, năng lực chuyên môn của Tạ Tư Vũ không tồi, người cũng chịu khó, cho nên bồi dưỡng nhân tài cũng thập phần dụng tâm.
Mới đến não ngoại khoa, liền theo Chu Lê An cùng Quách Kim Thành mổ chính.Hôm nay đây là một cuộc giải phẫu liên hợp, yêu cầu hai bác sĩ mổ chính có kinh nghiệm phong phú ở não ngoại khoa liên thủ phối hợp.Quách Kim Thành quay đầu lại nhìn Tạ Tư Vũ, lại có chút buồn cười: “Gặp được chuyện tốt gì à, cười đến vui vẻ như vậy?”“Chiêu số của tra nam PUA không dùng được, có buồn cười hay không?”Cố Sanh sẽ không nói chuyện riêng tư ra bên ngoài, Tạ Tư Vũ hàm hồ một câu liền kết thúc chủ đề, rời đi.Cô cười tủm tỉm mà đi ra ngoài, không chú ý tới khi Quách Kim Thành nghe được lời này, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Chu Lê An bên cạnh.
Chu Lê An buông mí mắt xuống mà giơ hai cánh tay, bình tĩnh mà tùy ý để hộ sĩ giúp anh mang bao tay cao su tiêu độc, mặc đồ giải phẫu.“Tiểu cô nương vũ công kia rốt cuộc cũng phát hiện rồi à?” Quách Kim Thành chưa từ bỏ ý định, một hai phải đề cập đến, “Thật là đáng mừng nha……”Chu Lê An không trả lời hắn, mặc xong đồ giải phẫu, hơi cong lưng, hộ sĩ giúp anh cột dây khẩu trang ra sau.Hộ sĩ chuẩn bị xong xuôi, anh cũng không quay đầu lại mà đi ra rửa mặt.Quách Kim Thành còn chưa mặc xong đồ giải phẫu, hậm hực mà ngậm miệng.Tuy rằng là một cuộc giải phẫu liên hợp lớn, khó khăn rất cao.
May mắn chính là trạng thái của vài vị bác sĩ mổ chính đều rất tốt, thời gian giải phẫu không tính quá dài.
Chu Lê An từ phòng giải phẫu đi ra, mới 3 giờ hơn chiều.Y tá trưởng cấp mấy hộp cơm cho bác sĩ, anh tùy tiện ăn chút cơm lót bụng, rồi tan tầm.Buổi tối cùng trong nhà hẹn ăn cơm, người trong nhà ai cũng rất bận, rất khó thống nhất thời gian cùng nhau ăn cơm chiều.
Trên cơ bản không cho phép viện lý do không tới.
Chu Lê An nhéo giữa mày, xe ngừng ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ.Nơi xa chân trời lại nổi lên một đám mây, cuộn lại thành từng vòng lớn, càng ngày càng đen.Chu Lê An một tay nắm tay lái, cúi đầu nhìn di động.
Tin nhắn trong di động của anh đại đa số là công việc, cực ít tin nhắn riêng tư.
Click mở WeChat, trên cùng là người nhà nhắn địa điểm ăn cơm chiều.
Ngón tay thon dài ấn xuống, mới nhớ tới không có WeChat của người nhà.Đèn đỏ tắt, anh tắt di động, chậm rãi rẽ qua ngã tư đường.Buổi tối, Cố Sanh kéo lê thân thể mỏi mệt từ vũ đoàn về đến nhà.
Mồ hôi đã bị gió thổi dọc đường làm cho khô.
Cô cầm lấy di động, vừa xem vừa cắm điện cho ấm nước.
Cô thả vào bên trong một bao trà, lúc nấu chỉ cần cắm điện là được.Nước ục ục dần sôi, cô cầm khăn lông đi ra ban công, rồi vào phòng tắm rửa.Liên tục vài ngày không mở di động, tin nhắn trong di động có chút nhiều.
Mấy ngày nay trừ bỏ trong nhà gọi điện thoại đến, cùng Tạ Tư Vũ sợ cô quên, thường nhắc nhở cuối tuần phải đi gặp người trong mười viện mà cô ấy giới thiệu, còn có mấy điện báo xa lạ.Cố Sanh trong nháy mắt nghĩ đến Lục Nhạn Chu, nhưng giây lát lại cảm thấy nếu là hắn thì thế nào, không hứng thú mà ném điện thoại qua một bên.Điệu nhảy《 nở rộ 》 này cuối cùng cô cũng dần luyện xong.Bốn ngày cần khổ luyện thêm, bản thân cô cảm thấy đủ tốt, mọi chuyện sắp tới không thành vấn đề.
Bất quá thời gian dài không tập luyện tạo thành di chứng không dễ dàng mà tiêu trừ, chỉ là toàn bộ hành trình luyện điệu nhảy này đều gặp khó khăn.
Không có biện pháp, trạng thái của cô, trong thời gian ngắn không thể điều chỉnh đến thời kỳ đỉnh cao.Cố Sanh uống một ngụm nước, khăn lông treo trên giá ở ban công bị gió thổi lất phất.Gió có chút lớn, thổi đến bức màn vũ động.
Cố Sanh ghé vào rào chắn uống trà, thấy ban công của phòng cách vách cùng tầng lầu hình như có người, an tĩnh đến không phát ra một chút thanh âm.
Trong góc tối, đốm đỏ lập loè, phỏng chừng là đang hút thuốc.Năm nay thời tiết ở đế đô hơi thất thường, tháng sáu cư nhiên lại có hai trận mưa.Cố Sanh chậm rì uống xong một ly trà táo đỏ, mới nhớ tới gọi