Không biết từ nơi nào, Trúc Tuế kiếm được áo khoác khoác lên trên người cho Tống Chân, đầu óc của Tống Chân đã không còn tỉnh táo.
Trong lúc khoác áo vào cho cô, tay Trúc Tuế vô tình sượt qua chỗ da trần của cô, khiến cô giật mình một cái, đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng.
Động tác của Trúc Tuế thoáng cái cứng đờ, đè nén tâm tư trong lòng đang ngo ngoe rục rịch, ôm lấy eo của Tống Chân đi ra bên ngoài, chỉ nói, "Em mới ra ngoài bảo chị của em đưa khách khứa vào trong phòng khách.
Chúng ta sẽ đi từ vườn hoa vòng đến cửa sau để rời khỏi đây.
Người hầu đã giúp em lái xe tới chỗ đó."
Hơi ngưng lại một chút, giọng của Trúc Tuế bỗng dưng dịu lại, như đang dỗ dành người khác, rì rầm.
"Chị, chị chịu khó nhẫn nhịn một chút, lên xe là ổn rồi.
"
Sau khi lên xe, sẽ lái đến bãi đỗ xe trong hầm chung cư của cô, ở đây mỗi hộ đều có một thang máy riêng, tới lúc đó cả quãng đường coi như chỉ lưu lại một ít mùi pheromone trong không khí, rất mau sẽ về đến nhà.
Tống Chân gật đầu, đôi mắt tràn ngập nước, mắt hạnh như chứa cả hồ nước mùa xuân, khiến Trúc Tuế không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
Nốt ruồi gần bên mắt tiến thẳng vào trong tầm mắt của người khác, làm cho người rủ lòng thương.
Thực ra, nốt ruồi này cũng không quá bắt mắt.
Thứ nhất là mọc lệch vào trong, gần như dán sát vào mí mắt.
Thứ hai là nó thật sự quá nhỏ, nếu không để ý thì căn bản nhìn không thấy, chỉ có......
Chỉ có trực diện như vậy mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mà mặt đối mặt như thế này là khoảnh khắc thân giữa các cặp tình nhân.
Như thể có được niềm vui sướng từ nốt ruồi bí ẩn của đối phương, Trúc Tuế cố nén xúc động muốn nhìn lại nó một lần nữa, bước đi mà không dám nhìn lại.
Dọc đường đi, Tống Chân dùng răng cắn môi dưới, sợ chính mình sẽ phát ra âm thanh xấu hổ.
Mà Trúc Nghi cũng đã đáp ứng với Trúc Tuế, trên đường đi, hai người họ sẽ không bị bắt gặp bởi bất cứ một ai.
Tới cửa sau, từ phía xa, đã thấy người hầu vẫy tay ra hiệu với Trúc Tuế.
Trúc Tuế đi qua nói mấy câu, người hầu lập tức rời khỏi, Trúc Tuế mang theo Tống Chân lên xe.
Tống Chân ngồi xuống, khi Trúc Tuế thắt dây an toàn cho cô, phát hiện đối phương đang run rẩy, Trúc Tuế lo lắng, "Chị cảm thấy khó chịu sao?"
Tống Chân lắc đầu, Trúc Tuế không yên tâm còn muốn kiểm tra thử, mới vừa vươn tay ra, sắc mặt Tống Chân đột nhiên biến đổi, Trúc Tuế định hỏi, nhưng lại ngửi được mùi hương cam quýt nồng đậm, Trúc Tuế ngẩn người.
Dưới tầm mắt quan tâm của đối phương, Tống Chân cảm thấy thẹn thùng, cắn môi, nghiêng mặt sang hướng khác.
Mùi hương này là......
Cô......
Giây lát, Trúc Tuế chậm rãi nhận thức, mới phản ứng lại được, lắc đầu cười lên.
Quá quẫn bách, Tống Chân cảm giác được váy hơi ướt, dùng áo khoác che mặt bản thân lại, thật sự muốn chết ngay tại chỗ, không còn mặt mũi đi gặp người khác.
Trúc Tuế không quản cô, khởi động xe.
Chân dẫm lên chân ga cho xe chạy, đi được một đoạn, mới mở miệng nói, "Về nhà thôi chị."
*
Trúc Tuế đang lái xe, Trình Lang cũng đang lái xe.
Sự bất đồng chính là, Trúc Tuế khởi động xe, còn Trình Lang thì dừng xe.
Động cơ dừng lại, đóng sầm cửa bước xuống xe, Trình Lang ở trong bóng đêm bật lửa, châm một điếu thuốc.
Thói quen hút thuốc của cô ta không tốt, nó được bắt đầu từ sau khi làm nghiên cứu khoa học.
Cô ta không làm được như Tống Chân, có một tình yêu mãnh liệt với nghiên cứu khoa học, gặp phải cửa ải càng khó, sức mạnh chiến đấu càng tăng cao, không thể chậm trễ.
Đôi khi áp lực quá lớn, trong đêm cần cho ra số liệu, cô ta sẽ hút một điếu thuốc.
Bạc hà, mùi hương không nặng, ngược lại, rất sảng khoái.
Dạo gần đây cô ta hay bị mất ngủ.
Bất quá nhờ có thuốc ngủ, còn ngủ được, chính là......!hình như thuốc chưa đủ liều.
Nhưng cô ta không thể lại uống nhiều hơn, bác sĩ không khuyến cáo.
Bác sĩ khuyên cô ta nên tập thể dục để điều chỉnh áp lực.
Trình Lang không thích đến phòng tập gym có nhiều người, vì thế cứ để như vậy......
Hơn nữa, cô ta biết rõ rằng vấn đề phát sinh của chính mình không phải nằm ở nghiên cứu khoa học, cũng không phải nằm ở nghiên cứu phát minh thuốc thử Z.
Từ lúc ban đầu đã không phải...
Trong gió đêm, Trình Lang thở dài, bỗng nhiên trở nên bực bội, rít nửa điếu thuốc, lại bóp nát, vứt vào thùng rác.
Ngẩng đầu nhìn lại, không phải nơi nào khác, mà là sau lưng khu nhà của đơn vị quân y, cũng là nơi Tống Chân đang sống.
Cần có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa.
Vốn dĩ, cô ta thực sự muốn nói chuyện......!Nhưng Tống Chân vẫn mãi là Tống Chân, luôn quả quyết và dứt khoát hơn cô ta, kể từ nhỏ đã như vậy.
Nghĩ đến những việc gần đây, Trình Lang lắc đầu, muốn tự bản thân đi hỏi, nâng bước, hướng về phía bên trong khu nhà đi tới.
Ở thang máy, cô ta đã xây dựng, chuẩn bị tâm lý rất nhiều.
Chẳng hạn như, câu đầu tiên nên bắt đầu thế nào và muốn nói những gì.
Nhưng khi thang máy mở ra, đi đến số nhà tương ứng, nhìn đến cửa đang mở, một đám người xa lạ từ trong phòng bước ra....Cái này không quan trọng.
Trình Lang cảm thấy kỳ quái, hỏi "Mấy người là ai?"
"A, cô là......?"
Trình Lang: "Nơi này là nhà của tôi." Chỉ vào căn hộ mà bọn họ vừa bước ra, "Đây, chính là căn nhà này.
Mấy người......"
Người phụ nữ mặc vest đen ngây ngẩn, cúi đầu nhìn xuống tư liệu trong tay, xác nhận, "Chủ hộ của căn nhà này không phải tên là Tống Chân sao?"
Trình Lang: "Đúng vậy, chủ hộ là tên của cô ấy, tôi tới tìm cô ấy......"
Dường như người phụ nữ đã gặp qua rất nhiều loại tình huống tương tự, theo bản năng nói: "Vậy gần đây cô không còn sống ở nơi này nữa sao?"
Trình Lang nhíu mày, không tình nguyện đáp lại một tiếng.
Người phụ nữ cười, "Chuyện là thế này, tôi là nhân viên môi giới nhà đất.
Hai tuần trước, tôi nhận được ủy thác, chủ hộ muốn bán căn nhà này đi.
Chúng tôi đi ra vào nơi này thường xuyên, dẫn người tới xem nhà.
Cô......"
Hiển nhiên người phụ nữ kia không có ý tìm tòi nghiên cứu quan hệ của cô ta và chủ hộ.
Trong lòng Trình Lang có chút không yên, "Cô ấy muốn bán?"
"Đúng vậy.
Ở đây chúng tôi vẫn còn giấy ủy thác của cô ấy, cô có muốn xem không?"
Giấy ủy thác được lấy ra, Trình Lang nhận ra, đó quả thật là chữ ký của Tống Chân, nháy mắt chết lặng.
Một lát sau, Trình Lang: "Tôi có thể vào trong xem không?"
Người môi giới không có ý kiến, bày ra động tác mời.
Trình Lang đi vào, căn nhà trong trí nhớ của cô ta đã thay đổi, cách bày trí quen thuộc đã không còn, trở nên trống rỗng.
Mấy đồ vật như khăn trải hay gì gì đó cũng được thu gọn cả rồi, sạch sẽ, không lưu lại một chút dấu vết nào của chủ nhân cũ.
Trình Lang bất giác cảm thấy sự xuất hiện của chính mình ở đây hệt như một trò cười.
Vậy là nó đã được bán đi rồi sao......
Đây chính là phòng tân hôn của bọn họ......
Cho nên, đó là sự thật......
Trình Lang nhắm mắt, giữa mày nhăn lại, đột ngột