Thời điểm, Trúc Tuế đi vào đại viện của nhà họ Trúc, nghe được từng trận tiếng cười từ bên trong, nhưng khi cô bước chân vào cửa, không khí náo nhiệt này, chợt chững lại.
Như có một ma lực nào đó, trong phòng khách mọi người mới vừa còn nói cười, nhìn thấy cô ấy tự động im bặt.
Biểu cảm của Trúc Tuế theo hướng đối lập, cô ấy tỏ ra như bình thường, chào theo thứ tự từ trái sang phải.
"Bác trai, Bác gái."
"Anh rể."
"Bố, mẹ......!Thanh Sơn cũng tới à."
Cuối cùng ánh mắt trở vào vị trí chính giữa, Trúc Tuế tôn kính hô lên: "Ông nội."
Các quân khu của Hoa Quốc tương đối tự trị, quân khu nội bộ có các chức vị tối cao trực thuộc như tư lệnh và chính ủy*, chế độ song chủ, phân chia cấp bậc quân hàm, nhưng không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, tất cả cùng ngồi cùng ăn.
*Chính ủy: đây là từ viết tắt của chính trị ủy viên
Trước mắt chính là tư lệnh của quân khu một, ông nội của Trúc Tuế, Trúc Hướng Đông.
Ông nội nghe được Trúc Tuế chào, nhàn nhạt đáp lời, "Ừ, đã trở về."
Thời còn trẻ ông nội Trúc cũng đã trải qua nhiều gian khổ.
Nửa đời người xông pha nơi chiến trường, lập chiến công hiển hách.
Khi tuổi về già, ông ngồi ở vị trí hậu phương.
Tóc hoa râm cũng không thể che đi thần thái minh mẫn, người ngoài liếc mắt một cái, cảm nhận được sự áp bách giống như có thật.
Chẳng qua, ông nội Trúc mở miệng nói mấy chữ này, khiến người quanh phòng phải đi suy nghĩ.
Trúc Tuế là Alpha cấp S, lúc trước tiến vào quân bộ, sau đó cùng với nhà họ Lộ đã sắp đặt xong.
Lúc đó, Trúc Tuế cũng không có ý kiến gì, nhưng ngoảnh mặt đi, cô ấy liền xin đi cư trú ở nước ngoài.
Vì thế khi ông nội chuẩn bị phái người tới, lại phát hiện Trúc Tuế đã xuất ngoại, làm ông giận đến thở ra khói.
Mấy năm nay, Trúc Tuế đều không trở về nhà, hiển nhiên chuyện này cũng chưa từng nhắc tới.
Đương nhiên, nếu chỉ là chuyện này thì đều đã tốt.
Trước khi Trúc Tuế về tới Thượng Kinh, ông nội nghĩ đến lúc ấy cô ấy đã hai mươi hai tuổi, gia đình bọn họ như thế, A tuổi này không nói đến việc kết hôn, nhưng về cơ bản hôn sự đều đã có tin tức.
Trúc Tuế đi ra ngoài làm chậm trễ mất hai năm, ông nội liền bắt cô ấy đi gặp mấy Omega hậu bối nhà bạn bè.
Thời gian và địa điểm đều an bài hoàn chỉnh, kết quả trái lại, một buổi cô ấy cũng chưa từng đến.
Hai năm trước sự tình không có phương pháp, cô ấy đã tự mình đi tới, vốn dĩ ông nội đã nguôi giận, việc lần này không phải lại chọc tức ông nữa sao!
Ông nội Trúc nói điều chỉ ý tứ, mặt Trúc Tuế không có biểu hiện gì, "Vâng, đã trở về."
Ông nội quét mắt qua dàn huy chương của cô ấy, "Đi ra ngoài hai năm đã thăng lên thiếu tá, ông nhớ rõ, khi bằng tuổi con, quân hàm của Vinh Mạc cũng là loại này."
Vinh Mạc là người mà Trúc Tuế vừa gọi anh rể.
Nói đến việc quân hàm của Trúc Tuế đã lên tới cấp bậc thiếu tá, lại nói Trúc Tuế và Vinh Mạc giống nhau, nhìn như tán thưởng, nhưng thực chất Vinh Mạc chưa từng rời khỏi quân khu một, ông nội so sánh như vậy, kỳ thực vẫn ghét bỏ.
Lời này dịch ra có nghĩa là, cháu ra nước ngoài hai năm mới thăng được chức thiếu tá, còn kém so với anh chị của cháu ở quân khu quốc nội.
Câu đầu xem như còn ổn, tới mấy câu sau, ông nội thiếu điều trực tiếp châm chọc vào mặt Trúc Tuế.
Mắt Trúc Tuế cũng nhìn huy chương, sửa lại cho ngay ngắn mới phát biểu, "Thật ra, cháu đã thăng quân hàm lên chức trung tá, chỉ là vừa trở về, còn chưa kịp đến đơn vị lĩnh huân chương."
Lời này phát ra, cả nhà lại an tĩnh vài phần, không vì cái gì khác, thật sự là......!Không nghĩ tới.
Không nghĩ tới, cũng không có khả năng giống nhau, Trúc Tuế còn quá trẻ.
Tuổi này đã thăng cấp tới chức Trung tá, chính là muốn lập chiến công hạng nhất, cô ấy......
Dĩ nhiên, Trúc Tuế không cần lấy loại sự tình này đi gạt người, nói thăng cấp, chính là thăng cấp.
Ánh mắt của bác trai và bác gái nhìn Trúc Tuế ánh lên một tia khen ngợi khác, đời sau của nhà họ Trúc thực ưu tú.
Ông nội cũng trừng mắt nhìn, "Lập chiến công hạng nhất?"
"Vâng, vừa khéo có cơ duyên."
Trúc Tuế nói lời khiêm tốn, những người trong phòng này làm công tác ở quân bộ, am hiểu sâu, đều muốn lập chiến công hạng nhất, nhưng không có may mắn như Trúc Tuế nói!
Hôm nay, cơn giận của ông nội không chỉ không phát ra được, còn bị Trúc Tuế đảo lộn một cái không kịp trở tay.
Ông nhìn về phía Trúc Tuế, ánh mắt thoáng chốc trở nên phức tạp, chỉ giây lát, bình tĩnh lại, trong mắt ông cũng dâng lên tán dương.
"Không tồi." Ông nội gật đầu, mãi sau mới khích lệ nói.
Việc nào ra việc đó, tuy ở nhà Trúc Tuế không nghe lời, nhưng ở bên ngoài cũng chưa từng để cho nhà họ Trúc mất mặt.
Hậu bối nhà quyền thế không dựa vào thực lực trong nhà mà làm được như vậy, tổng toàn quân khu tìm không ra được mấy người.
Mai sau, trụ cột tiếp theo của nhà họ Trúc chính là Trúc Tuế.
Đã khen thì không được mắng, ông nội đơn giản đứng dậy, đối với bố của Trúc Tuế và Trúc Tuế vẫy tay nói, "Kiến Minh và Tuế Tuế, đi tới thư phòng."
Đây là muốn nói sự vụ quân khu.
Nhìn thân ảnh Trúc Tuế khuất bóng đi theo ông nội, bác gái không khỏi cảm khái, "Tuế Tuế thực xuất sắc."
Bác trai cười, "Làm loạn thì làm loạn, đứa trẻ này vẫn biết tiến lên."
Bác gái đồng tình, từ trong lòng đâu đó hiểu rõ mà không nói ra nguyên nhân, ngay sau đó liền thay đổi câu chuyện.
*
Trong thư phòng không biết hàn huyên cái gì, khi trở ra, sắc mặt của ông nội không còn khó coi.
Còn thường với Trúc Tuế bàn luận vài câu công vụ.
Ở phương diện này, ông nội đối với Trúc Tuế rất hài lòng.
Sự vui vẻ vẫn luôn tiếp tục đến trên bàn cơm, bố Trúc Tuế nói đến đoạn mấy Omega kia bị cho leo cây mới tạm ngưng.
Về hôn nhân, Trúc Kiến Minh cũng muốn biết suy nghĩ của Trúc Tuế, "Con cũng đã hai mươi hai rồi, cũng phải có tính toán đi."
Mặt Trúc Tuế không đổi sắc, "Không vội."
Trúc Kiến Minh bị này hai chữ làm cho phát ngốc, "Cái gì mà kêu không vội?"
Với tỷ suất sinh thấp như hiện tại, người trẻ hơn hai mươi tuổi đều kết hôn, họ nghĩ khi thân thể còn trẻ khỏe sinh con càng sớm càng tốt.
"Ý nghĩa ở mặt chữ, dựa trên điều tra, công năng sinh hoạt của Alpha hơn ba mươi tuổi cũng không thành vấn đề.
Mấu chốt là ở O."
Trúc Kiến Minh hơi bực bội, "Chẳng lẽ con còn nghĩ đến sau ba mươi mới đi tìm người yêu?"
Trúc Tuế mở miệng liền nói, "Khó mà nói trước, còn chờ xem duyên phận.
Bất quá, bố nói rất đúng, A hai mươi tuổi thích O hai mươi tuổi, A ba mươi cũng thích O hai mươi.
Nói không chừng đối tượng hiện tại của con, còn chưa phân hoá đâu!"
"."
Câu này, không chỉ có Trúc Kiến Minh, toàn bộ mọi người ngồi trong bàn đều nghe ra ẩn ý.
Đây là đề tài không vui nên ít được nhắc tới, chẳng may nói lung tung lại trúng phải!
Tức khắc, Trúc Kiến Minh đập đũa xuống bàn, "Vớ vẩn."
Tiếng quát không làm Trúc Tuế chấn động, cô đạm mạc lại ném xuống một quả sấm sét nữa, "Vạn nhất, nếu con giống anh ấy, người con thích chính là Beta thì sao?"
Không ngờ, hôm nay Trúc Niên không tới cũng bị nhắc tên, thoáng chốc cả bàn đều im lặng.
Ông nội lập tức cao giọng, "Đủ rồi!"
Trúc Tuế vẫn bày ra bộ dạng nhàn nhạt như cũ.
Một bên là em trai của Vinh Mạc, cũng là bạn của Trúc Tuế, Vinh Thanh Sơn nghe đến kinh hồn bạt vía.
Trúc Niên là anh trai của Trúc Tuế, mười mấy tuổi liền phân hoá thành Alpha cấp A, là một người trẻ tuổi ưu tú.
Đáng lẽ nên như anh trai Vinh Mạc của anh, cưới một Omega về làm vợ.
Tình cờ, người Trúc Niên thích là Beta......
Năm đó bởi vì vấn đề hôn nhân, Trúc Niên và ông nội quan điểm khác nhau.
Khoảng thời gian đó đã xảy ra một vụ tai nạn, người đã mất.
Trước khi gặp chuyện, Trúc Niên đã có một trận tranh cãi với ông nội......
Chính xác hơn, toàn bộ quãng thời gian đó Trúc Tuế đều có mặt.
Từ lúc Trúc Niên với ông nội bất hoà ở nhà, cho đến khi phát sinh sự cố trên đường cao tốc, Trúc Tuế đều được tận mắt chứng kiến......!Năm đó, Trúc Tuế chỉ mới có mười bảy tuổi, còn chưa phân hoá.
Chuyện khi đó bị người xung quanh bàn luận đến mức chói tai, đám người đó nói Alpha của nhà họ Trúc qua đời, chỉ còn Beta sống sót, không có lời......
Sau vụ tai nạn, bởi vì Trúc Tuế không thể chấp nhận được sự thật Trúc Niên đã ra đi mãi mãi, cô đã phải tiếp nhận điều trị tâm lý.
Thẳng đến năm thứ hai, khi Trúc Tuế phân hoá, dư luân ồn ào mới biến mất.
Dù như thế nào, hai việc này, cũng không giống nhau, thậm chí Trúc Tuế còn biểu hiện ra ngoài ý phản kháng.
Tuy rằng trong lòng người