Thời điểm Trúc Tuế bước ra từ đơn vị, trên tay cô ấy cầm theo một túi văn kiện.
Cô ấy vốn muốn cấp trên Vưu đội trưởng cho một cái công đạo, sự việc lại trở thành trò hề.
Cô ấy chỉ đành cười trừ, lắc đầu.
Thật không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày chính cô ấy có thể cảm nhận được loại tâm tình vi diệu này.
Đi không được mấy bước, chưa kịp yên, điện thoại lại reo lên.
"Vưu đội trưởng, còn có chuyện gì chưa nói xong sao?" Trúc Tuế biết còn cố hỏi.
Cấp trên có khúc mắc với Trúc Tuế, chỉ dặn dò nói, "Nhiệm vụ này, cô cứ ngẫm lại cho kỹ.
Nếu thật sự tính đi, thì ngàn vạn lần đừng mang theo cảm xúc cá nhân......"
"Chuyện này còn có thể tính lại được sao?"
"Đương nhiên, về nguyên tắc ở chỗ chúng ta, cô chính là người thích hợp nhất.
Hơn nữa cô lại có chiến công hạng nhất, làm xong chuyện liền có thể đề bạt để thăng chức nhanh hơn......"
Trúc Tuế: "Kỳ thật, đối với chuyện thăng chức, tôi không vội.
Năm nay tôi mới chỉ hai mươi hai tuổi, vẫn còn trẻ...Vưu đội trưởng, tôi muốn thương lượng một chút được không? Mỗi lần lập công đều thăng cấp quân hàm, sẽ rất mau lên được cấp cao, lần sau có thể tăng thêm tiền lương không?"
Bên kia bất đắc dĩ, phản bác: "Thăng quân hàm không vội, nhưng muốn tăng tiền lương......!Trúc nhị tiểu thư cô thiếu chút tiền ấy sao?"
"Thiếu......!Là thiếu không nhiều, nhưng qua vài lần thăng quân hàm, tôi cũng không thấy anh thực sự muốn đề bạt tôi!"
"......"
Cái này không cần phải nói ra, trực giác tự cảm nhận được.
Cấp trên biết có một số việc tốt quá sẽ thành hỏng, không hề khuyên bảo, chỉ để Trúc Tuế có thời gian suy xét.
Trúc Tuế là người mà Vưu đội trưởng một tay đề bạt lên, cô ấy làm người như thế nào, trong lòng Vưu đội trưởng biết rõ, cũng không có nhiều lo lắng.
Trúc Tuế cũng biết Vưu đội trưởng hiểu được con người của cô, bực bội túm tóc, cúp điện thoại.
Nghĩ tới việc kế tiếp sẽ đi đến đơn vị quân y, tâm tình của cô ấy khá hơn một chút.
Cô ấy tạm đem công việc phiền não vứt ra sau đầu.
Sau khi đăng ký biển số xong, đi sâu vào trong nội khu của đơn vị quân y, Trúc Tuế mới nhìn thấy WeChat của Tống Chân gửi đến, tự dưng cô ấy cảm giác được có gì đó kỳ quái.
Cô ấy nghĩ ngợi một lát liền dừng xe, cũng vừa vặn đụng phải Tả Điềm - đồng nghiệp của Tống Chân đang đi trên đường.
Lần trước, cô ấy đưa Tống Chân trở về đã gặp qua cô gái đó một lần.
Trúc Tuế vươn tay chào ra hỏi với Tả Điềm, mà cô gái đó cũng nhớ rõ Trúc Tuế, thoáng chốc nở nụ cười.
*
Tống Chân và Trình Lang mua một căn hộ ở sau đơn vị quân y, lúc ấy tiện đi lại, đi làm hay tan tầm đều gần.
Bây giờ, Tống Chân lại ngăn cản, nói cô không thể đi gặp Trình Lang.
Chuyện kết hôn của cô và Trình Lang có rất ít người biết đến, chủ yếu là do lúc đó không tổ chức hôn lễ, Trình Lang vì nhiệm vụ thăng chức phải xuất ngoại.
Trình Lang muốn để cô yên tâm, trước khi ra nước ngoài, cô ta liền bảo cô cùng đi lĩnh giấy kết hôn.
Tuy nói là vợ vợ, nhưng thực chất quan hệ khi ấy của hai người chỉ là người yêu.
Sau hai năm xa cách, chỉ vừa mới trở về, Trình Lang đã dùng hành động chứng minh tất cả.
Cho dù có một tờ giấy chứng nhận kết hôn thì cũng chẳng có tác dụng gì!
Bởi vì phân hoá, kể cả khi đã có vết đánh dấu tạm thời, Tống Chân cũng không dám ở chung cùng một phòng có không gian nhỏ hẹp với Trình Lang.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định hẹn ở một tiệm cà phê cách đó không xa.
Tống Chân chỉ là phòng ngừa điều xấu nhất có thể xảy đến.
Cô lại đóng dấu vào bản thỏa thuận ly hôn.
Mặt đối mặt ngồi xuống, người phục vụ đem cà phê bưng lên, liền nhìn thấy Tống Chân đem tập tài liệu ghi bốn chữ "Thỏa thuận ly hôn" to đùng đẩy ra giữa bàn.
Biểu cảm của cô bình tĩnh, không có nửa điểm thương tâm như người sắp sửa ly hôn.
Chậc, người này thật mạnh mẽ, trong lòng người phục vụ nghĩ thầm.
Chờ người phục vụ rời đi, Trình Lang mới nhìn đến bản thỏa thuận ly hôn mà bản thân đã cố ý phớt lờ lúc ở chung cư, buồn bã nói: "Một hai phải như vậy sao, tôi còn chưa nói gì mà!"
Tống Chân rũ mắt, tay cầm muỗng cà phê không tự chủ run nhẹ, cố gắng duy trì sự khéo léo.
Nói chuyện rất có trật tự, quả quyết: "Không còn gì để nói.
Lúc trước chúng ta ở bên nhau là bởi vì yêu thương nhau, hiện tại nếu......!Có một số thứ đã thay đổi, cũng không cần làm cho đối phương khó xử."
Một lần nữa, Trình Lang xem mấy câu kia đã là quá đủ nhường nhịn đối với Tống Chân, không thể tin được, nói "Chính là, em chưa từng hỏi tôi một cái gì mà đã chắc chắn như vậy sao?"
Chẳng có nhà nào vợ chồng ly hôn kiểu này, không phải, cũng không nên bình thản kiểu như thế!
Thậm chí, trong nháy mắt, Trình Lang đều cảm thấy hết thảy mọi việc ở trong quá khứ đều do bản thân một bên tình nguyện, Tống Chân trước nay không hề tâm để ý đến cô ta.
Vậy nên mới buông tay một cách dứt khoát như vậy.
Giống như......!Đang ném đi một thứ trói buộc.
"Cô nên biết rằng, tôi đã dùng đến phương thức trực quan nhất, tự bản thân chứng kiến, tôi còn cần hỏi cô cái gì nữa sao?" Tống Chân không hề né tránh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trình Lang.
Nếu không phải sắc mặt cô còn có vài phần tiều tụy, thì chỉ cần thông qua lời nói kia, cũng đã đủ thấy lạnh thấu tim, thấu phổi.
Trình Lang không có ý kiến.
Tống Chân hiểu ý, tiếp tục nói, "Vậy cô hy vọng tôi sẽ hỏi cô cái gì? Cô cảm thấy tôi nên hỏi cô cái gì đây?"
"Vì sao lại ngoại tình ư?"
"Hay vì cái gì lại nói chuyện không có tính toán gì hết sao?"
"Vẫn nói, những cái đoạn phim truyền hình buồn cười đó, nói một chút cô yêu tôi, định diễn tiết mục khổ vì tình sao?"
Trình Lang im lặng.
Tống Chân cười khổ, đánh