Editor: Gấu Lam
Mặc tổng bị đẩy trở về đành ôm người trong lòng ngực người, thở cũng không dám thở mạnh, xương sườn phát đau, rất hoài nghi Cố Giai Mính cố ý đẩy hắn tới gãy xương.
Thân thể mềm mại trong lòng ngực , tay Mặc Uẩn Tề dán sau eo Cố Giai Mính, cũng không sờ được bao nhiêu cơ bắp, thật sự rất tò mò cậu lấy đâu ra sức lực ra lớn như vậy ?
Còn có tốc độ không giống người thường!
Cố Giai Mính không chờ bò dậy từ trong lồng ngực Mặc Uẩn Tề , vừa động ý niệm, cửa xe tự động đóng lại, cậu khoát tay với tài xế: "Đi mau!"
Tài xế nghe lời khởi động xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước, trong lòng lại nổ tung : Nguyên lai tổng tài phu nhân nhiệt tình như vậy!
Tổng tài phu nhân chỉ muốn dùng sức bóp cổ Mặc tổng, cậu tức giận hỏi: "Không phải nói không được sao, anh xuống xe làm gì? Không ngại gương mặt này gọi phóng viên đến phải không?"
Cố Giai Mính nói xong, đột nhiên ý thức được những lời này quả thực chính là biến tướng khen đối phương thật đẹp trai, vừa thấy ánh mắt tỏ ý cười của đối phương, Cố Giai Mính buông đối phương ra, biệt nữu hừ hừ, "Anh đừng tự luyến, tôi không có ý khen anh."
Mặc tổng sờ sờ ngực mình, nhíu mày chậc một tiếng, "Giống như bị gãy vậy."
Cố Giai Mính nhìn động tác của đối phương , sợ tới mức sắc mặt lập tức liền thay đổi, cũng không rảnh tức giận, nhân loại yếu ớt như vậy , đừng bị cậu không cẩn thận làm gãy xương cốt nha, cậu thò lại gần, quan tâm sờ xương sườn, sờ bụng, sờ cả ngực đối phương, "Chỗ nào đâu? Gãy à? Đau ở đâu?"
Mặc tổng bị chiếm tiện nghi nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên giơ tay, ngón tay khớp xương rõ ràng nhanh nhẹn cởi bỏ cúc áo trên cùng của áo sơmi, thực nghiêm túc đề nghị nói: "Vì suy nghĩ cho sức khỏe của anh, anh kiến nghị vẫn nên kiểm tra kĩ càng một lần nữa."
Cố Giai Mính hơi nhíu mày, lúc này mới ý thức được đối phương có sao đâu, nhân loại thật là động vật xảo trá, chơi lưu manh cũng quanh co lòng vòng!
Trong lòng bất mãn, ánh mắt vẫn theo bản năng nhìn về ngực của đối phương, Cố Giai Mính nhìn đường cong cơ bắp trên ngực, chưa kịp nghĩ rõ đã nói: "Anh vẫn luôn trắng như vậy sao?"
Mặc tổng thâm trầm gật gật đầu, "Nếu em thích màu đồng cổ, anh có thể ra bờ biển phơi mấy ngày."
Cố Giai Mính: "......"
Cậu thích lắm, thích là anh làm à! Ngực lại nhảy, Cố Giai Mính cảm thấy đối phương chính là một lão Vu sư biết yêu thuật , động một chút đã hạ chú cậu!
Có bản lĩnh đừng phơi đen, phơi ra vằn đi, phơi ra màu đỏ nè, phơi thành bảy sắc cầu vồng trong Mary Sue biết đi luôn!
Ở trong lòng hung hăng phun tào vài câu, Cố Giai Mính ho khan một tiếng, đưa ra một đề tài thực nghiêm túc : "Sao anh rảnh chạy ra, con đâu?"
Mặc Uẩn Tề thuận tay nắm lấy tay Cố Giai Mính, nắm trong lòng bàn tay, nắm chặt, thanh âm trầm thấp giàu từ tính, "Ngủ rồi, anh đã phái người canh chừng, yên tâm đi."
Cố Giai Mính nhìn nhìn tay mình, cảm giác như tim mình đang gia tốc, kinh hoảng hất ra: A a a a a! Trúng độc rồi!
Đây nhất định là thuật đại nguyền rủa !
Bảo trì khoảng cách an toàn với Mặc Uẩn Tề , Cố Giai Mính dựa vào bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài , ánh mắt thâm trầm như bóng đêm ngoài kia. Thâm trầm tới mười phút, Cố Giai Mính không nín được nữa, "Xe anh quả thật tốt hơn tôi."
Vừa nhanh vừa rộng, cũng không lộng xộn, quả nhiên ông chủ chính là ông chủ.
Mặc Uẩn Tề bật cười, vừa rồi còn đang suy đoán hắn suy nghĩ gì, xem ra hắn vẫn đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu rồi, "Em muốn chiếc này thì anh cho em, trong kho hàng còn mấy chiếc mới nữa."
"Kho hàng? Kho hàng ở đâu?"
"Kho hàng công ty."
"À." Cố Giai Mính còn tưởng rằng hắn mua phòng ở mới, không thể nói trong lòng là cảm giác gì, Cố Giai Mính nghiêng đầu ngắm Mặc Uẩn Tề, "Anh mua phòng ở rồi thì dọn đi đi."
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ gật đầu, "Em ngóng trông anh rời đi đến vậy sao?"
"Cũng không hẳn," Cố Giai Mính quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, "Anh đi rồi sau này vẫn sẽ hỗ trợ chiếu cố con trai tôi, chờ tôi có thù lao đóng phim, tôi sẽ trả tiền cho anh, mướn anh."
Mặc Uẩn Tề: "......"
Mặc tổng cho tới nay vẫn nhận định thân phận chồng và cha của mình, hình như Cố Giai Mính không cho là vậy.
Sắc mặt Mặc tổng lạnh dần kéo Cố Giai Mính vẫn chưa biết mình nói sai ở đâu, một tay ấn trên lưng ghế đang ngồi , một cái tay khác tháo khẩu trang, nhắm ngay cái miệng chả biết nói chuyện, hôn một cái xem như trừng phạt , "Nếu muốn thuê, trước giao tiền xe đi."
Nụ hôn này sâu hơn nhiều so với lần cuối họ chạm rồi lập tức rời đi, sắc mặt Mặc tổng lại xấu hơn, Cố Giai Mính sợ tới mức xù lông, a a a a a a nhân loại này điên rồi , trước công chúng mà dám chơi lưu manh!
————
Người đoàn phim nhìn chiếc xe vèo đi mất, đều hai mặt nhìn nhau, vừa rồi người lên xe ...... Là anh Mính à?
"Anh Xuyên , anh là trợ lý của anh Mính, hẳn là biết chuyện trong nhà anh Mính nhỉ?" Cảnh Kiều Kiều vẻ mặt ngốc giữ chặt Giả Xuyên đang muốn rời đi, một câu đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người . Trịnh Học Thiệu cấp cho Cố Giai Mính tư liệu là sinh viên vừa học vừa làm , không cha không mẹ, không tốt nghiệp chính quy, cũng không phải học bá, là loại bình thường đến độ ném vào trong đám người cũng không ai chọn. Nhưng trên thực tế , biểu hiện của Cố Giai Mính , cùng với những điều mọi người nghĩ không giống lắm, Cố Giai Mính tiêu tiền như nước chảy, kiếm bao nhiêu thì dám xài bấy nhiêu, chỉ cần nhìn trúng, gì cũng dám mua. Cố Giai Mính đã gặp qua là không quên được, năng lực bắt chước hiếm ai có, Cố Giai Mính còn biết đánh đàn, biết viết bút lông , nhưng lại không có một chút kinh nghiệm xã hội nào, đây hoàn toàn không giống như cô nhi vừa học vừa , mà như một tiểu thiếu gia của thế gia được nuông chiều từ bé .
Cảnh Kiều Kiều vừa hỏi, Giả Xuyên cũng hiểu ý cô, trợ lý Giả thâm trầm gật gật đầu, "Người nhà của anh Mính , rất có tiền." Là thật sự rất giàu, hắn không phải con tê tê nói dối .
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, "Trời ạ! Anh Mính nguyên lai là phú nhị đại à!"
"Người chân dài vừa rồi kia chẳng lẽ là anh trai anh ấy?"
"Tình cảm cả hai còn khá tốt."
"Nếu tình cảm không tốt, muộn như vậy còn tới đón anh ấy làm gì?"
"Anh Mính đúng là giấu kĩ, trách không được nói trong nhà còn có rất nhiều đồ ăn vặt."
Giả Xuyên cùng Cảnh Kiều Kiều lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trừ Trịnh Học Thiệu , chỉ có hai người biết tình huống của "Chồng trước" của Cố Giai Mính, cực kỳ ăn ý thay đổi thân phận Cố Giai Mính , từ " Cố ảnh đế nhào vào trong ngực tổng tài", thành tiểu thiếu gia hào môn , về sau nếu Mặc Uẩn Tề ở bên vạn nhất bị chụp lén, phòng làm việc còn có thể giải thích.
Muốn để cho người khác đều biết mình và Cố Giai Mính có quan hệ- Mặc tổng: "......"
————
Sáng sớm hôm sau, Cố Giai Mính xinh phép với Vương đạo , buổi chiều cậu chỉ có thể quay đến ba giờ, còn phải đi về thay quần áo. Nói là tiệc hoan nghênh tổng tài tập đoàn, kỳ thật chính là cho công ty một viên thuốc an thần, chỉ cần làm tốt, thì anh vẫn là anh.
Đương nhiên, có thể nghe đến mấy cái này lời nói, đã là đủ tư cách quản lý tầng, không hợp cách đã bị Mặc tổng đá ra đi.
Mặc Uẩn Tề còn nói cho Cố Giai Mính, hắn đối với hoạt động chúc mừng này không có hứng thú, có đi hay không cũng phải nhìn tình huống, dù sao Mặc tổng rất bận, mỗi ngày năm sáu giờ đều phải đến nhà trẻ đón con.
Tuy rằng đứa bé kia chỉ chấp nhận hắn đến trình độ: Lão Mặc!
Hôm nay Bạch Vũ đóng vai em trai Cố Giai Mính cũng tới.
Điều đầu tiên Bạch Vũ làm khi đi vào đoàn phim , chính là cho Cố Giai Mính một gói trái cây sấy màu đỏ, trên mặt của thiếu niên thanh tú cười thẹn thùng, vừa nói vừa đưa gói đỏ, "Anh Mính, đây là mẹ em làm, cho anh ăn."
Trái cây sấy được bỏ vào túi giấy thông thường, thoạt nhìn cũng không có dị thường, Cố Giai Mính mỉm cười móc ra một miếng, thịt quả đỏ