Editor: Gấu Lam
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề dừng ở trên mông Mặc Trạch Dương, tìm tòi nghiên cứu đánh giá một hồi, Mặc Trạch Dương đang mặc quần đùi bông, không có khả năng có xúc cảm lông xù xù , nhưng vừa rồi......
Phát hiện ánh mắt cha bé nhìn chằm chằm vào mông bé, Mặc Trạch Dương sợ tới mức chạy nhanh dùng đôi tay che lại, cảm thấy không có phình phình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dùng đôi mắt tranh công nhỏ nhìn Cố Giai Mính: Xem đi, con đã nói con sẽ không dễ dàng bị phát hiện mà!
Cố Giai Mính dùng ánh mắt lạnh căm căm liếc nhìn bé, thú con ngu ngốc , sớm muộn gì con cũng lòi, nhanh làm nũng hắn!
Mặc Trạch Dương sợ tới mức co rụt cổ lại, cơ linh nhào vào trong lòng Mặc Uẩn Tề , ôm cổ Mặc Uẩn Tề cổ, nãi thanh nãi khí kêu: "Cha ~" tranh công gì đó, vẫn là mông quan trọng hơn, đây là tiết tấu bị ăn đập đó.
Đồng tử Mặc tổng co rụt lại, tức khắc trái tim như bị bắt súng bắn một phát, xúc cảm lông xù xù gì đó, đều không quan trọng, quan trọng là bảo bảo trong lòng ngực . Ôm Mặc Trạch Dương, đầu ngón tay Mặc Uẩn Tề hơi hơi run rẩy, sau đó khóe miệng gợi lên, mỉm cười sờ đầu Mặc Trạch Dương , vui mừng nói: "Ngoan."
Vốn dĩ Mặc Trạch Dương chỉ muốn làm nũng dẫn dắt sự chú ý của Mặc Uẩn Tề, miễn cho bị Cố Giai Mính đánh mông, bây giờ được Mặc Uẩn Tề vuốt ve, ngoan ngoãn an tĩnh lại, giữa cha con vốn không cách nào thay đổi huyết thống, để bé cảm nhận được kiên định và ấm áp.
Nhân loại thú hai chân này, cũng không thấy ghét lắm.
Mặt Cố Giai Mính lạnh lùng, hai tay ôm ngực, không được, thú con không phải của riêng cậu, lu giấm sắp đổ rồi!
Tiểu Mặc tổng không chiếm được tiện nghi nào ở chỗ Cố Giai Mính, nhưng cha ruột rất có nhãn lực, đã dâng ba vé vào công viên giải trí , thân phận ở nhà cuối cùng đã được chấp nhận, Mặc tổng lập tức thành nhi khống, muốn gì thì cho nấy.
Mặc Trạch Dương tức khắc nằm trên vỉa hè, Mặc tổng không một chút phòng bị nhìn bé lăn tám vòng, thật vui vẻ ~~~
Khóe miệng Mặc Uẩn Tề giật giật, nhanh chóng ôm con trai từ trên mặt đất lên , vỗ vỗ tro bụi vốn chẳng có trên người bé, lớn như vậy còn lăn lộn, biết dơ không?
Mặc Trạch Dương vươn móng vuốt nhỏ với bé, nãi thanh nãi khí siêu nghiêm túc nói: "Nghoéo tay! Nói rồi nhất định phải đi công viên trò chơi, nam tử hán nói lời phải giữ lấy lời."
Mặc tổng mỉm cười nghoéo bàn tay nhỏ của con trai, hai cha con ước định, chờ Cố Giai Mính có thời gian, một nhà ba người bọn họ đi ra ngoài chơi vui vẻ.
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương cao hứng chạy lên sô pha lại lăn liên hoàn mười tám lần, quên mất lời cảnh cáo của Cố Giai Mính.
Mặc tổng hơi hơi nhăn nhăn mày, con trai cứ thích làm vậy, hình nhu.
————
《 Đại Dực vương triều 》 tiếp tục quay, cuối mùa xuân đầu hạ , thời tiết càng ngày càng ấm, giữa trưa đã hơn hai mươi độ. Lúc ăn cơm trưa, Cố Giai Mính và Bạch Vũ ngồi xổm dưới chân tường, phơi nắng ăn kem. Hai yêu tinh, đương nhiên cũng không nghĩ đến việc tiêu chảy, suốt ngày không ngừng ăn cũng không thấy mập, làm cho Bùi Bằng ăn một chút gì cũng phải suy xét tập thể hình rất là hâm mộ ghen ghét, quyết định hôm nay không theo chân bọn họ chơi nữa.
Cố Giai Mính cảm thán một câu: "Mặt trời kìa, thật ấm!"
Bạch Vũ cũng cũng gật đầu theo, mặc kệ Cố Giai Mính nói gì, fan boy đều lộ vẻ tán đồng, "Đúng vậy, mặt trời thật sự rất ấm." Sau khi thành yêu tinh cậu không bao giờ trốn ánh mặt trời như khi còn nhỏ nữa, có thể quang minh chính đại sinh hoạt dưới ánh nắng, thật tốt.
Cố Giai Mính híp mắt nhìn mặt trời, tiếp tục nói: "Thật muốn biến thành nguyên thân để phơi lông."
"Đúng vậy, thật muốn biến thành nguyên thân phơi...... Ai???" Bạch Vũ khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, không thể tin được lỗ tai của mình, "Trà, ánh Mính, anh nói gì?"
"Anh nói, muốn biến thành nguyên thân phơi lông, nếu không cứ cảm thấy như có bọ chét trên người." Trước kia không có Mặc Uẩn Tề, cậu còn có thể cùng con trai biến thành nguyên thân, ghé vào trên ban công phơi nắng, hiện tại, ai! Cố Giai Mính nhướng mày nhìn Bạch Vũ một cái, bừng tỉnh đại ngộ, "À, anh nhớ ra rồi, Cẩm Mao Thử các cậu xác thật không quá thích phơi nắng."
(?): thử là chuột.
Bạch Vũ: "......" Thanh thiên a! Đại địa a! Ba mẹ anh cả anh hai anh ba anh tư anh năm anh sáu anh bảy, thần tượng của em không phải người a a a a a a a a a a!!!
Chuột nhỏ nâng mặt, không tiếng động thét chói tai, cái đầu kích động sắp lộ ra lông trắng, Cố Giai Mính giơ tay đánh một cái lên ót đối phương, nháy mắt đè ép yêu lực xao động , "Bình tĩnh chút, ở trong giới lại không phải chỉ có mình anh, về sau khẳng định cậu sẽ gặp được yêu khác. Cậu chỉ có tí tẹo đạo hạnh, yêu khác liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra bản thể cậu là gì."
Hamster nhỏ còn đang rơi vào trạng thái khiếp sợ: Hử (⊙o⊙)
Cố Giai Mính đứng lên vỗ vỗ mông, dùng cây quạt vén tóc dài rũ trên vai ra sau lưng, mái tóc đen nhánh dài chấm eo thuận theo rũ xuống , tuyết y mặc phát (?) đón gió bay múa, trên mặt tuấn mỹ mang theo vài phần cười nhạt.
(?): áo trắng như tuyết, tóc đen như mực
Quả nhiên hồ ly thông minh hơn chuột, chỉ số thông minh của Bạch Vũ còn không bằng thú con nhà cậu.
Tự nhiên cảm thấy thật ưu việt!
Cảnh Kiều Kiều mang vài cô gái một bên thét chói tai một bên vội vàng cầm di động chụp ảnh, cho dù không thể đăng lên, chính mình lưu trữ tự thẩm cũng tốt. Chân của Mính Mính vừa dài lại vừa thẳng, mông của Mính Mính vừa tròn lại còn vểnh, eo của Mính Mính thì, chậc chậc chậc ~
Bạch Vũ cũng nhìn chằm chằm Cố Giai Mính , bỗng nhiên cảm thấy thần tượng cậu thật sự thích hợp mặc cẩm y màu trắn, giống như cậu vốn nên như thế. Một động tác ngoái đầu của Cố Giai Mính thôi, tựa như bị Chung Ly Thiều nhập, giờ đứng ở chỗ này, chính là cái người đi ra từ thời không khác.
Linh hoạt kỳ ảo, tuấn mỹ vô song!
Hay đây là kỹ thuật diễn?
Thần tượng của tui quả nhiên lợi hại!
Bạch Vũ vội vàng móc điện thoại mẹ vừa mới mua cho, cũng chụp theo! Mẹ mau nhìn nè, thần tượng của con thật đẹp trai!
Bọn họ tranh nhau chụp Cố Giai Mính đang nhẹ nhàng nện bước tìm một người trốn ở góc phòng xem kịch bản- Đặng Hưng, cười tủm tỉm thò lại gần hỏi: "Tiền bối, lát nữa hai ta có vài cảnh diễn, muốn luyện trước một chút không?"
Cả người Đặng Hưng cứng đờ, lạnh mặt ngẩng đầu, tức giận hừ lạnh một tiếng, đối diễn? Tới dùng kỹ thuật diễn đả kích hắn thì có!
Hắn đã nhận thức đầy đủ về kỹ thuật diễn của Cố Giai Mính , cảm giác mỗi lần đều bị đối phương nắm mũi không thoải mái chút nào. Tự coi như là một lão làng, ít nhất xuất đạo lâu hơn Cố Giai Mính, Đặng Hưng cũng không chịu thua, dùng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi để cân nhắc xem cảnh kế tiếp phải diễn thế nào. Nhờ Cố Giai Mính ban tặng, ở trong đoàn phim này, kỹ thuật diễn tăng nhanh nhất chính là Đặng Hưng.
Tính tình và ngạo khí của đại thiếu gia Đặng Hưng đều bị Cố Giai Mính đập nát, không biết chỗ nào cũng sẽ hạ mặt nhờ người ta, chỉ cần không bị vãn bối như Cố Giai Mínhkhi dễ, ai hắn cũng cầu được. Người đại diện của hắn còn nói: Cảm tạ Cố Giai Mính, nếu sớm có thêm mấy Cố Giai Mính nữa, vậy giờ Đặng Hưng có khi đã lấy ảnh đế!
Vương đạo nghỉ ngơi trong chốc lát, đi ra thì thấy Cố Giai Mính đang vây quanh Đặng Hưng, mọi người đều quay mệt mỏi, chỉ có Cố Giai Mính chẳng nhìn ra chút mệt nào, Vương đạo cũng không thể không cảm thán một câu, tuổi trẻ thật tốt.
"Giai Mính, lại đây! Chúng ta qua bàn cảnh chiều quay thế nào!"
Từ xa đã nghe thấy Vương đạo kêu mình, Cố Giai Mính mỉm cười đi qua, làm thủ thế OK , vừa định qua bên kia đã nghe leng keng một tiếng, ngay sau đó chính là Bạch Vũ sự hãi kêu đến tê tâm liệt phế , "Anh Mính ! Cứu em!"
Cố Giai Mính quay người lại, Bạch Vũ trắng bệch xông tới như điên , nhìn thấy Cố Giai Mính như thấy cọng rơm cứu mạng , cách ba mét đã nhảy dựng lên, nhào vào Cố Giai Mính, giống như con khỉ nhỏ đu trên người Cố Giai Mính , "Anh Mính , có, có meò Mèo!"
"Meoww ~" Bé mèo hoa đuổi theo Bạch Vũ chạy tới ngồi xổm trên mặt đất, nãi thanh nãi khí meooww một tiếng.
Cố Giai Mính cạn lời giật giật khóe miệng, "Nhìn chút tiền đồ của cậu này, to lớn như vậy