Editor: Gấu Lam
Vẻ mặt Lâm Thuần khiếp sợ nhìn Cố Giai Mính đăng Weibo, không dám tin tưởng lắc lắc đầu, không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Cố Giai Mính điên rồi sao? Anh ta không để bụng bị cho hấp thụ ánh sáng sao?
Anh ta có bao nhiêu fans bạn gái trong lòng anh ta không đếm sao? Những fans cuồng nhiệt khẳng định biến thành anti hết, yêu càng đậm hận càng sâu, đến lúc đó không biết rối loạn cỡ nào! Cố Giai Mính cũng không để bụng chút nào sao?
Lâm Thuần còn chưa kịp nghĩ đối sách, lập tức đã nếm tư vị bị cả đoàn người vây công như Bạch Vũ từng trải, tập thể Trà Diệp Bao biến thân thành thuốc nổ!
Giờ Cố Giai Mính điểm danh kẻ hai ngày nay chơi xấu sau lưng là ai, fan club tự động liên hợp ở bên nhau, có tổ chức có kỷ luật: Xé hắn!
Hiện tại người đại diện của Lâm Thuần táo bạo gọi điện thoại cho hắn, sau khi thông, đổ ập xuống là một trận mắng: "Cậu tốt nhất giải thích rõ ràng với tôi chuyện là như thế nào! Ở lúc tôi không biết cậu đã làm gì hả!"
"Tôi......" Lâm Thuần á khẩu không trả lời được, hoảng loạn nhìn bình luận trên mạng, mọi chuyện đã vượt qua sự khống chế của hắn, hắn căn bản không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, đến thời gian xử lý cũng không có.
Người đại diện vừa nghe ngữ khí này của hắn , thất vọng phỉ nhổ, "Thôi, cậu không cần giải thích, hợp đồng của chúng ta đến kỳ, cút được bao xa thì cút!"
Người mới không cần năng lực lớn cỡ nào, chỉ cần nghe lời không chọc phiền toái là được, kẻ dã tâm như thế, không ai dám muốn!
Thân hình Lâm Thuần nhoáng lên, đặt mông ngồi trên ghế , run rẩy tìm số của Trịnh Học Thiệu, hoảng loạn gọi, thanh âm run run: "Anh Trịnh, tại sao lại như vậy? Đây không giống với điều chúng ta đã bàn!"
Trịnh Học Thiệu thong thả ung dung hỏi: "Chúng ta nói gì? Tôi đáp ứng cậu cái gì? Cậu cho hấp thụ ánh sáng thì cứ việc, cậu thử coi có ai tin cậu không."
Lâm Thuần lúc này mới tuyệt vọng ý thức được, mình quá ngây thơ rồi!
Chuyện tới bây giờ, hắn cái gì cũng không làm được.
Nếu lúc này hắn nói ra Cố Giai Mính ẩn hôn với tổng tài tập đoàn, có người tin sao?
Lâm Thuần cắn chặt răng, oán hận trở về Weibo Cố Giai Mính: Anh ẩn hôn với tổng tài của Mặc thị , cũng là sự thật!
Hắn điên rồi! Hắn không để bụng! Dù sao hắn đã không thể sống nổi trong vòng này nữa! Fans Cố Giai Mính fans sẽ không tha hắn, trừ phi hắn đi chỉnh dung, làm lại từ đầu!
Bên trong lời nói hoảng loạn của Lâm Thuần căn bản không nghĩ tới, lời này của hắn, chính là trực tiếp thừa nhận lời Cố Giai Mính nói đều là sự thật.
Cố Giai Mính rất nhanh hồi đáp lại: Ha hả!
Lộ vẻ xem thường.
Chỉ hai chữ, tỏa ra mùi vị trào phúng, vốn dĩ người đuổi theo xé Lâm Thuần nháy mắt như tiêm máu gà : Ha hả! Chó cùng rứt giậu! Thật không biết xấu hổ! Ai tin người đó bị nghẹn!
Cảm ơn đằng ấy đã ghép CP, trước kia tôi cảm thấy anh Mính đẹp trai như vậy , người xứng đôi với anh ấy chắc còn ở ngoài vũ trụ, giờ nhìn Mặc tổng , tôi cảm thấy Mặc tổng cũng xứng đôi với anh Mính!
Phía dưới còn bỏ thêm một P (?), ảnh chịp Mặc Uẩn Tề tiếp nhận phỏng vấn kinh tế tài chính + ảnh Cố Giai Mính tham gia lễ trao giải , trùng hợp chính là hai người một người chân trái, một người đùi phải, chỉ chân cũng có thể thể hiện tâm tình. Hơn nữa đều là mặc thân tây trang màu đen tây , một người tươi cười sáng lạn, một người thân sĩ mỉm cười không mất lễ phép, ngồi cùng nhau khí tràng trông rất hòa hợp. Dân cư mạng lại cơ linh p thêm ở phía trên một chữ hỉ thật lớn, hoàn mỹ!
(?): ảnh photoshop
Bình luận này chỉ chốc lát sau đã bị xoát thành điểm nóng.
Giang cư mận sôi nổi hồi lại: Á đù! Nhìn xong tấm ảnh này tôi cũng cảm thấy thật xứng đôi!
Người nọ là ai? Lẽ nào đã mở ra một con đường mới?
Lầu trên, mời xem báo tài chính kinh tế thế giới kỳ 332, người đàn ông chiếm toàn bộ mặt bìa! Biện pháp đơn giản nhất chính là lục soát bản tài phú thế giới , nhìn từ trên xuống dưới, người có tên tiếng Trung đầu tiên!
Đậu phộng!
Đậu xanh!!
Tôi đậu toàn bộ đám người trên mạng luôn này!!!
Vẻ mặt Lâm Thuần mờ mịt nhìn một màn trước mắt, rốt cuộc hiểu rõ, mình bị lợi dụng. Hóa ra mình làm hết thảy, ngược lại may áo cưới hoàn mỹ cho Cố Giai Mính để sau này đưa hôn nhân của cậu ra ánh sáng.
Thua hoàn toàn, hai bàn tay trắng!
Cố Giai Mính nhìn bình luận trên mạng, dùng WeChat không nề hà phiền phức chọc Trịnh Học Thiệu: Vì sao sắp xếp vậy? Tôi không lý giải lắm, anh có thể giải thích cho tôi hay không? Anh bảo tôi mắng người, mắng xong dù sao cũng phải khen thưởng chứ?
Trịnh Học Thiệu không kiên nhẫn trả về cho cậu một câu: Cậu không tính lót đường cho sau này à, cậu muốn trốn cả đời sao, cậu nguyện ý Mặc tổng nguyện ý không?
Cố Giai Mính nhướng mày, cậu vì sao phải quan tâm hắn có nguyện ý hay không? Gì gọi là trốn tránh, uy uy uy nói rõ ràng coi!
Trịnh Học Thiệu trực tiếp kéo đen anh, còn nói nữa, cậu sẽ bị tức chết.
Bây giờ cũng không biết Bạch Vũ đi đâu nữa, ai cũng không để mình bớt lo mà!
————
Sau cơm chiều , Hoa ca ngậm một con chuột trắng nhỏ gõ vang cửa sổ Cố Giai Mính, "Huynh đệ, hôm nay ta bắt được một bé đáng yêu này"."
Hoa ca tới giới thiệu đồ chơi mới cho Cố Giai Mính .
Bạch Vũ biến thành nguyên thân vẫn không nhúc nhích.
"Mười mấy huynh đệ thủ hạ của ta bày miêu trận, mới bắt được nó tặng cho ta." Li Hoa miêu đặt chuột nhỏ trong miệng trên mặt đất, dùng một móng vuốt ấn xuống, tỏ vẻ vui mừng với sức chiến đấu của thủ hạ.
Khóe miệng Cố Giai Mính co rút, "Chà." Con chuột trắng nhỏ này lại mở ra thiên phú thần kỹ: Giả chết!
Tối qua Bạch Vũ có đục ra một cái khe, phóng tín hiệu cầu cứu với Cố Giai Mính , sau đó tiếp tục giả chết.
Cố Giai Mính "......" Hồ ly chúng tôi không hiểu sử thích gặm nhấm của loài chuột lắm.
Hoa ca nghiêm túc nói: "Nó thật sự đáng yêu."
Ánh mắt Cố Giai Mính phức tạp, "À."
Vì chứng minh món đồ chơi của mình rất đáng yêu, Hoa ca dùng móng vuốt ấn ấn bụng chuột nhỏ, chuột nhỏ vẫn không nhúc nhích.
Lại dùng móng vuốt lay một chút, lật người chuột nhỏ, dùng móng ấn vào lưng, lại ấn ấn đầu, chuột nhỏ như cũ vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn chết.
Vẻ mặt Cố Giai Mính lạnh nhạt, hồ ly chúng tôi cũng không lí giải sự yêu thích của loài mèo cho lắm, chơi vui chỗ nào?
Hoa ca đột nhiên hưng phấn: "Thời khắc chứng kiến kỳ tích!"
Trong ánh mắt nghi hoặc của Cố Giai Mính , Hoa ca liếm từ trên xuống dưới toàn thân Bạch Vũ !
Liền thấy lông trên người chuột nhỏ bắt đầu xù lên, giống như bị điện giật, lông dựng đến tận đỉnh đầu, giả chết cũng giả không nổi nữa, Bạch Vũ hóa thành một ánh sáng trắng, chạy vèo ra ngoài.
Thân hình Hoa ca chợt lóe, không đến một giây lại ngậm trở về, ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khoang: "Có phải siêu đáng yêu hay không?"
"Chi chi chi chi!!" Bạch Vũ muốn khóc.
Cố Giai Mính thở dài, xách cái đuôi nhỏ của Bạch Vũ , ghét bỏ run lên, toàn thân đều là đất, sao Hoa ca hạ khẩu được chứ?
Mặc tổng vẫn luôn phân tâm tư nhìn Cố Giai Mính nhăn mày, hắn hình như thấy một con mèo hoang đưa cho người yêu bé nhỏ của hắn một con chết chuột.
Nhìn hình dáng này, chính là con chuột buổi sáng hắn vứt đi.
Nghe nói mèo sẽ luôn cố dâng lễ vật nó nhặt được cho người nó thích, chẳng lẽ con chuột chết này chính là lễ vật?
Nghĩ đến đây, Mặc tổng ôm máy tính, không yên tâm đi ra ngoài, mắt thấy Cố Giai Mính xách con chuột kia lên tới nhìn, nhíu mày nghiêm túc nói: "Mau ném đi!"
Cố Giai Mính vừa định nói chuyện với Bạch Vũ bỗng hoảng sợ, theo bản năng nghe lời đối phương, ngón tay buông ra, Bạch Vũ nháy mắt hóa thành một ánh sáng trắng, rớt cái bẹp xuống mặt đất.
Cố Giai Mính áy náy nghiền nghiền ngón tay, thực xin lỗi, cậu không phải cố ý.
Bạch Vũ nhìn đến Mặc Uẩn Tề, sợ tới mức lại lần nữa dùng tuyệt kỹ bản mạng: Nằm bất động, giả chết!
Người đàn ông này quá hung tàn!
Y chang thần tượng vậy, một chút yêu khí cũng không có, tuyệt đối là thượng cổ đại yêu!
Đáng sợ quớ!
Mặc Uẩn Tề lại nắm lấy tay Cố Giai Mính , lôi kéo hắn về phòng, giáo dục nói: "Trên người chuột mang theo lương lớn bệnh khuẩn, nước bọt có bao nhiêu loại bệnh khuẩn và virus chứ, mau rửa tay sạch sẽ, tiêu độc."
Cố Giai Mính bị lôi kéo, cảm thụ được độ ấm bàn tay của đối phương, trong lúc nhất thờ quên mất nên phản ứng thế nào,