Editor: Gấu Lam
Đang nói chuyện ngon lành, đột nhiên đối phương tháo khẩu trang của cậu xuống, Cố Giai Mính không rõ nguyên do chớp chớp mắt, đoạt lại khẩu trang của mình từ trong tay Mặc Uẩn Tề , thong thả ung dung đeo lên, ánh mắt nhìn Mặc tổng giống như một đứa trẻ không nghe lời, "Sao anh quậy quá vậy, lần sau đi chơi không dẫn anh theo nữa."
Người chung quanh cũng không có phản ứng gì khác, ngay cả chị gái ngồi gần bọn họ nhất, cũng chỉ lộ ra một nụ cười thiện ý, không khác gì người qua đường .
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề lóe lóe, quả nhiên, không có ai phát hiện.
Hai người dán ở bên nhau, khó tránh khỏi tứ chi tiếp xúc, Cố Giai Mính bị cọ chân, tâm hoảng hoảng nhanh chóng né tránh. Mặc Uẩn Tề phát hiện cậu tránh né, thu tâm tư nhìn cậu, đột nhiên lại giơ tay, sờ soạng trên eo cậu một phen.
Cố Giai Mính biến sắc, ngực phịch phịch tránh xa ra, nhân loại này đang khiêu khích cậu! Cậu sẽ không chính diện đối đầu với hắn đâu!
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ ôm eo cậu, kéo người về, "Lại trốn sẽ ngã đó."
Cố Giai Mính khắc chế không được xù lông, nhân loại giảo hoạt , văn nhã bại hoại!
Dưới sự tức giận, Cố Giai Mính lại kéo khẩu trang xuống, Mặc Uẩn Tề nhướng mày, đây là thẹn quá thành giận, không ngụy trang nữa? Không nghĩ tới giây tiếp theo Cố Giai Mính đã kéo tay hắn, cắn một cái.
"Tê!" Mặc Uẩn Tề nhìn một loạt dấu răng chỉnh tề trên cổ tay mình, đau hít hà một hơi, Cố Giai Mính nhe răng, một bộ biểu tình kiêu ngạo không phục thì anh tới cắn tui đi.
"Răng khá bén đó." Mặc tổng bình luận một câu thực đúng trọng tâm , hàm răng trắng đều đặn, lúc cắn người cũng thật đau.
Cố Giai Mính thực bất nhã trợn trắng mắt, đương nhiên, cậu từng đấu cắn vỏ hạt thông với sóc con rồi, sóc con còn thua cậu mà.
Làm một con hồ ly, dùng răng thắng một con sóc, thật sự kiêu ngạo!
Mặc Uẩn Tề mỉm cười lấy di động ra, chụp biểu tình kêu ngạo của Cố Giai Mính , giống như lơ đãng nói: "Em như vậy mà không có ai nhận ra, nói thật , anh rất ngạc nhiên."
Cố Giai Mính chột dạ ha hả hai tiếng, không có ngăn động tác của đối phương , "Có lẽ, tôi cũng không nổi tiếng lắm."
"Phải không?" Mặc Uẩn Tề sao lưu bức ảnh vào mục riêng, không nhanh không chậm nói: "Vậy về sau phải nỗ lực hơn, để tất cả mọi người đều biết em mới được."
Cố Giai Mính ho khan một tiếng, mặt vô biểu tình đeo khẩu trang, vặn mặt nhìn Mặc Trạch Dương đang chơi đùa: "Vâng ông chủ, tôi sẽ nỗ lực!"
Chị gái ngồi cạnh hai người, rốt cuộc không chịu nổi không khí ngọt ngào của hai người họ, xách bình nước của con gái rời đi.
Tầm mắt Cố Giai Mính lập tức dời đi, "Ấm nước của bé heo Bội Kỳ thật đẹp, tôi cũng muốn mua cho thú con một cái!"
Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật đầu, "Được, một lát đi mua."
Lớn như vậy rồi, lại bị một cái bình nước dời đi lực chú ý, giống như chuyện gì với cậu cũng đều mới mẻ, rất có lực hấp dẫn, thần kinh bay bổng tựa như một đứa trẻ, tâm Mặc Uẩn Tề không khỏi mềm xuống , mặc kệ Cố Giai Mính ẩn giấu bí mật gì, ít nhất ở trước mặt hắn, người này là chân thật.
Mặc kệ trên người Cố Giai Mính có bí mật không thể cho ai biết, mặc kệ cậu không giống với người bình thường, mặc kệ cậu có phải con người hay không, Cố Giai Mính đều là người của hắn, đây là sự thật không thể thay đổi .
Yêu đến tận cùng, trừ bỏ người trước mắt , cái gì hắn cũng không để bụng.
————
Mặc Trạch Dương chơi một ngày, đã mệt mỏi, cuối cùng sau khi vẽ cả tiếng đồng hồ, không mở mắt ra nỗi nữa, ghé vào trên vai cha bé mơ mơ màng màng ngủ. Mặc tổng cũng không để ý con trai mình đã là đứa trẻ bốn tuổi, có thể ôm thì sẽ ôm, lấy đó đền bù tiếc nuối mấy năm trước không được ôm .
Mặc Trạch Dương ôm chặt cổ Mặc Uẩn Tề , nãi thanh nãi khí kêu một tiếng: "Cha ~" không giống như Cố Giai Mính cố ý kêu để đùa hắn, một tiếng này kêu lên ở bên tai , làm Mặc Uẩn Tề lần đầu tiên cảm nhận được huyết mạch tương liên giữa cha con, đáy lòng vô cớ dâng lên một sự thỏa mãn.
Cố Giai Mính cắn răng căm giận đi theo phía sau, gio cây dù lớn qua đỉnh đầu 3 người, bước chân thật mạnh đạp lên trên mặt đất, một chân đạp dính bọt nước, bùn thành công bắn tung tóe lên quần tây đẹp trai của Mặc tổng . Hắn rất muốn lây tỉnh thú con không có lương tâm Mặc Trạch Dương : Tuy rằng ba con thừa nhận đây là cha ruột con, không cho con kêu Lão Mặc, thì con không thể rụt rè một chút à, thật sự kêu cha , gọi thân mật như vậy, con có nghĩ tới cảm thụ của ba không?
Cố tiểu yêu đổ một loại lu giấm như dời non lấp bể ở ở trong lòng , hơn nữa thực bá đạo thề, cả đoạn đường còn lại tuyệt không nói chuyện với Mặc Uẩn Tề ! Thẳng đến khi Mặc tổng tự giác đưa ảnh cho cậu, Cố Giai Mính thực khó chịu hỏi: "Vì sao ít như vậy? Còn không?"
Nhân loại xảo trá, đừng cho là tôi không biết anh diếm riêng!
Mặc tổng đặt Mặc Trạch Dương lên xe, cẩn thận tránh cậu, chen chúc với Cố Giai Mính , cho cậu xem ảnh trên di động của mình, "Em còn muốn tấm nào?"
Nhìn thú con chiếm một chỗ thật lớn, Cố Giai Mính cũng không thể đuổi Mặc Uẩn Tề đi, hai người chỉ có thể ghé vào nhau, đầu dựa đầu, một bên dùng ngón tay lướt điện thoại của Mặc Uẩn Tề, một bên chọn chọn: "Cái này cái này, còn có cái này, đều lấy!"
Tay chân Mặc Uẩn Tề rất dài, dựa vào Cố Giai Mính cùng xem di động xác thật không quá thoải mái, đơn giản ôm bả vai Cố Giai Mính , nửa đặt Cố Giai Mính vào lòng, cùng nhau xem.
Cố Giai Mính nhướng mày, muốn xù lông.
"Hư!" Mặc Uẩn Tề vặn đầu cậu về, để cậu đừng nhìn mình, yên ổn xem album,
"Đừng đánh thức con."
Cố Giai Mính: "......"
Sao bỗng dưng thấy như vô cớ gây rối vậy?
Đây nhất định là ảo giác của mình!
————
Về đến nhà trời đã đen, Mặc Trạch Dương sau khi chơi cả ngày, ở trên xe ngủ một giấc, lúc xuống xe được Mặc Uẩn Tề bọc thảm ôm xuống , vừa nhìn thấy thư ký Vương đứng ở cửa chờ xách theo một cái hộp lớn, tức khắc tủng tủng chóp mũi, đôi mắt mở to, "Ba , con ngửi thấy mùi bánh mì cua!"
Thư ký Vương lễ phép cười cười, tâm nói Tiểu Mặc tổng của chúng ta thật là lợi hại, chỉ dùng mũi đã ngửi thấy!
Cố Giai Mính nhìn bữa tiệc hải sản hoành tráng, thập phần rối rắm, ăn không? Sẽ thiếu Mặc Uẩn Tề càng ngày càng nhiều! Không ăn? Thấy mỹ thực không ăn thực xin lỗi cái miệng thực xin lỗi dạ dày càng thực xin lỗi cuộc dời làm yêu của mình! Lần này đi ra ngoài hình như cũng không hoàn thành kế hoạch tiêu tiền cho Mặc Uẩn Tề .
Sau một hồi rối rắm , Cố Giai Mính vẫn quyết định: Ăn!
Quản nhiều vậy làm gì, trước đừng làm vị giác của mình thất vọng rồi nói!
Sau khi ăn uống no nê, Mặc Trạch Dương nằm trên sô pha, tưởng tượng mình đã là một tấm thảm hồ ly, bụng nhỏ phình phình, hiện tại cậu chỉ có thể uống thêm 50 ml sữa, nhiều hơn một chút cũng không được.
Vẻ mặt Cố Giai Mính ảo não đấm sô pha, ăn xong rồi sau lại hối hận, cậu hẳn nên kiềm nén sự dụ hoặc của mỹ thực chứ, ăn xong rồi còn phải trả nợ!
Vẻ