Editor: Gấu Lam
Cố Giai Mính hung hăng ném cho Mặc tổng một ánh mắt xem thường, sau khi tu hú chiếm tổ còn đoạt nhà của cậu, giờ tới lều của cậu cũng giành, đồ nhân loại thú hai chân bá đạo!
Cậu có thể không muốn sao?
Nhìn khuôn mặt y xì đúc lộ ra biểu tình "Cầu thu lưu" của cha con hai người, Cố Giai Mính mềm lòng, "Sáng ngày mai hai người phải đi ngay! Hiểu chưa?!"
Mặc tổng: "Hiểu!"
Tiểu Mặc tổng: "Cha hiểu rồi!"
Cố Giai Mính trừng mắt, Tiểu Mặc tổng lập tức túng, "Con cũng hiểu."
Phóng viên chụp được Mặc Uẩn Tề xuất hiện ở đây rất kích động viết xong bản thảo, cuối cùng cũng tìm được nơi có tín hiệu để gửi về phòng làm việc xét duyệt, không nghĩ tới đổ ập xuống là một trận mắng.
Đưa tin cái cây búa(?) á!
(?): một từ địa phương ở Tứ Xuyên nghĩa là đánh rắm, mang hàm ý xúc phạm.
Cậu không biết ông chủ của mình là ai à?!
Lần trước bị người ta chụp được, lát sau Mặc tổng đã thu mua mấy tòa soạn giải trí, hắn và Cố Giai Mính có thể tùy ý bại lộ trong tầm mắt của mọi người, nhưng con cái thì không được. Dưới tình huống không có sự đồng ý của Cố Giai Mính, hắn sẽ không để Mặc Trạch Dương xuất hiện trên báo.
Mục tiêu trong nháy mắt thành ông chủ lớn, mấy phóng viên đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, thiếu chút nữa! Mấy hôm trước còn viết scandal của ông chủ với ngôi sao nữ nào đó nữa!
Ở trong một cái lều đơn nho nhỏ, một nhà ba người tiến vào, đương nhiên là không thể nào, đoàn phim cũng cực kỳ có tâm, lấy đồ dự phòng ra, tìm một vị trí yên tĩnh cách xa đoàn phim, đổi một cái lều lớn hơn cho Cố Giai Mính.
Mắt Cố Giai Mính lạnh lùng nhìn, chỉ còn cười lạnh, ha hả thấy ông chủ tới, thế mà bọn họ còn chuẩn bị một cái nệm dày như vậy!
Bởi vì Tiểu Mặc muốn ngắm sao, ở trên có thể tạo ra một cái "Cửa sổ", còn rũ dây thừng, chỉ cần kéo xuống, cửa sổ nhỏ phía trên sẽ mở ra, có thể thấy sao đầy trời, có thể nói là rất có tâm.
Ở một vùng hoang vu mà chuẩn bị chỗ ở đầy đủ như vậy, cũng coi như là xa xỉ.
Cơm chiều là bò bít tết và gà coca Mặc Uẩn Tề cố ý mang đến, còn có một phần canh nấm tuyết ngọt lịm, đều là đồ ăn thường ngày Cố Giai Mính thích nhất. Nếu là bình thường Cố Giai Mính có món ngon nào, Bùi Bằng và Bạch Vũ ngửi thấy hương vị sẽ mò tới, nhưng e ngại Mặc tổng ở chỗ này tọa trấn, không ai dám quấy rầy. Một nhà ba người ăn một bữa cơm chiều an tĩnh, đoàn phim rất có tâm đem chiếc xe có chỗ tắm rửa qua, để bọn họ sử dụng trước.
Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật, ánh mắt nhìn người phụ trách lóe lên một câu: Người anh em thật là đủ chân chó!
Sau khi rửa mặt xong, một nhà ba người nằm trong lều, kéo "Cửa sổ" ra ngắm sao, gần như rúc vào nhau, cảm thụ hơi thở của nhau, là có thể sinh ra một cảm giác thỏa mãn từ đáy lòng. Mặc Trạch Dương nằm ở bên trong, một tay nắm lấy một người, lát sau hạnh phúc đánh một giấc khò khè.
Ban ngày hưng phấn không chịu được, bây giờ đột nhiên thả lỏng, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mặc Trạch Dương, Mặc Uẩn Tề đột nhiên ngồi dậy, Cố Giai Mính quan tâm hỏi: "Anh muốn đi WC?"
Mặc Uẩn Tề vốn không hề đứng lên, lướt qua Mặc Trạch Dương, trực tiếp ghé vào trên người Cố Giai Mính, ôm cậu một cái xoay người, nằm bên cạnh Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính bị dọa đến xù lông, "Anh lại muốn làm gì? Anh dám xằng bậy tôi sẽ đánh anh bay ra ngoài!"
Mặc Uẩn Tề siết chặt cậu, không cho cậu không gian giãy giụa, nghiêm túc nói: "Đừng quậy, anh nói chuyện đứng đắn với em."
Cả người Cố Giai Mính đều bị Mặc Uẩn Tề ôm vào trong ngực, đầu gần như gối lên vai Mặc Uẩn Tề, trái tim thình thịch thình thịch nhảy không ngừng, tư thế này, thấy thế nào cũng không phải bộ dạng nói chuyện đứng đắn.
Cách quá gần, cái mũi thính của Cố Giai Mính chỉ ngửi thấy mỗi mùi hương trên người Mặc Uẩn Tề, nhàn nhạt, không biết nên hình dung hương vị đó thế nào, làm cả người Cố Giai Mính an tĩnh lại, cũng dần dần thả lỏng.
"Anh có thể hơi buông ra một chút không, tôi sắp bị anh siết đến thở không nổi rồi." Cố Giai Mính sợ đánh thức Mặc Trạch Dương, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, độ ấm trên người Mặc Uẩn Tề nóng đến độ khiến gương mặt cậu như phát sốt.
Mặc Uẩn Tề không dao động tăng lực lớn hơn, tựa như muốn dung nhập Cố Giai Mính vào thân thể của mình, Cố Giai Mính nhăn mày lại, nhân loại này, giống như thật sự có chuyện đứng đắn muốn nói.
"Giai Mính, chúng ta kết hôn đi, sau khi kết hôn anh và con đều là của em." Mặc Uẩn Tề trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp, thâm tình lưu luyến nói, dường như đang khẩn cầu, chậm rãi vang lên ở bên tai Cố Giai Mính. Toàn thân Cố Giai Mính cứng đờ, cảm thấy trái tim như bị gõ một cái dữ dội, giờ khắc này, thế mà cậu không đành lòng cự tuyệt.
Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Anh sợ thời gian anh sống được quá ngắn, còn chưa yêu em thật sâu đã phải đi rồi, anh muốn mỗi ngày đều trở thành ngày cuối cùng của sinh mệnh, mỗi một ngày đều muốn ở bên các em."
Trái tim Cố Giai Mính co thắt dữ dội, cậu thừa nhận, giờ khắc này cậu đã động tâm, bản tâm của cậu không có cách nào từ chối được, có lẽ cậu thật sự thích nhân loại này.
Nhưng, cậu là yêu, Mặc Uẩn Tề là người, vì sao cậu lại là yêu chứ?
Cố Giai Mính ôm chặt Mặc Uẩn Tề, trái tim co rút đau đớn, nước mắt lập tức chảy ướt cả hốc mắt, lúc này đây, cậu đột nhiên sinh ra một ý niệm, vì sao cậu không phải người?
Người có thất tình lục dục, có thể tận tình thể nghiệm trăm vị của cuộc đời, tuy rằng chỉ có trăm năm ngắn ngủi vẫn sống xuất sắc hơn bất luận sinh vật nào.
Nhưng yêu thì, sinh mệnh dài, món đồ trân quý nhất được giữ lại là gì? Sau khi trải qua mấy cái trăm năm thậm chí ngàn năm, còn có thể nhớ rõ cái gì? Những món đồ mình trân quý đã từng xuất hiện trong sinh mệnh, còn ở đó không? Cho dù nó ở đó, yêu có thể nhớ rõ vì sao nó được quý trọng hay không?
Yêu động tình với nhân loại, là tối kỵ!
Làm sao cậu sẽ thật sự yêu một nhân loại chứ? Thọ mệnh không giống nhau! Vậy không phải giống như bức tranh hồ ly tinh và chàng thư sinh sao? Đến cuối cùng đều không có kết quả tốt, không phải yêu tinh chết, chính là