Tô Kết cảm thấy hơi chóng mặt, thế nhưng mỗi lần Chủ Thần đưa bọn họ trở về từ tiểu thế giới đều phải bị như vậy một hồi, hắn đã quen rồi.
Chỉ có điều lần này hắn chưa kịp đứng vững đã bị bóng người xông tới hung ác đẩy ra, một thân ảnh nhỏ xinh va vào người hắn rồi chạy lên cầu thang phía sau, giọng nữ trong trẻo không ngừng sợ hãi hét lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Tô Kết cảm thấy không thích hợp, đây là tình huống gì? Hắn không phải nên xuất hiện trong chung cư nhà mình sao? Chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một đại hán cũng lao về phía hắn, đã vậy còn mặt mày dữ tợn giơ đao chẻ xuống.
Tô Kết nhíu mày, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay phải cầm đao của người nọ, trong tiếng kêu gào thảm thiết của đối phương bóp nát xương cổ tay của gã, sau đó cầm cái tay đã phế dễ dàng ném đại hán ra ngoài.
"A! Ngươi......!Ngươi là......" Hán tử mồ hôi như mưa nắm tay phải mềm nhũn, đau đến hận không thể lăn lộn đầy đất, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Tô Kết rồi bỗng nhiên hai mắt trợn to, không nói nên lời.
"Hự!" Tô Kết vừa định đi tới tra hỏi ít tin tức, một cơn đau đớn xuyên tâm khoét cốt chợt bùng phát trong cơ thể, cảm giác này có thể so với lần đầu thăng cấp gen khiến hắn tức khắc đứng không vững chật vật ngã xuống đất, dùng hết sức lực mới không kêu la thảm thiết.
Cùng lúc đó hắn cảm giác rõ ràng có thứ gì đang bị hút ra khỏi cơ thể, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Trong bóng tối Tô Kết ngửi thấy mùi hương của rất nhiều loại hoa, hắn vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một quý công tử ôn nhuận như ngọc dưới ánh mặt trời.
"Các hạ tỉnh rồi." Công tử tuấn mỹ mặc y phục màu vàng đang ngồi bên mép giường mỉm cười nhìn hắn.
"Ngươi là ai?" Tô Kết một bên ung dung thản nhiên hỏi, một bên dùng khoé mắt quan sát cảnh vật xung quanh, y phục của nam tử trước mặt và căn phòng trang trí theo hướng cổ phong, chẳng lẽ hắn bị Chủ Thần trực tiếp ném vào tiểu thế giới khác? Nhìn hoàn cảnh này hẳn là chủ đề kinh dị cổ đại?
"Ngươi thật kỳ quái, chạy vào nhà người khác lại không biết chủ nhân là ai?" Một thiếu nữ khoảng mười tám/mười chín tuổi từ sau lưng công tử áo vàng bước ra, nàng lớn lên rất xinh đẹp, đôi mắt to vừa linh động vừa sáng ngời lại trong suốt, giọng nói trong trẻo dễ nghe như chuông bạc, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập tò mò nhưng oán giận và ghen tị chợt loé vẫn bị Tô Kết bắt được.
"Tại hạ Hoa Mãn Lâu." Công tử áo vàng mở lời, giọng nói dịu dàng ôn hoà như bao người khác, khiến người ta như đắm mình trong gió xuân.
Tô Kết ngẩn ra: "Hoa Mãn Lâu......? Ta cảm thấy hơi quen thuộc, hình như đã từng nghe được ở đâu rồi."
Hắn tỉ mỉ quan sát đối phương một lần, rốt cuộc đã nghe thấy tên này trong bộ phim kinh dị nào nhỉ? Hay là nhìn thấy thông tin về thế giới này trên diễn đàn luân hồi giả? Tô Kết nhanh chóng sàng lọc thông tin trong đầu, đáng tiếc từ đầu tới cuối không thu hoạch được gì.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: "Trên đời này người trùng tên trùng họ rất nhiều, huynh đài có lẽ đã gặp được người cũng tên "Hoa Mãn Lâu" ở nơi khác."
Nữ hài tử nói: "Thế nhưng Hoa Mãn Lâu ở Bách Hoa Lâu tại Giang Nam chỉ có một."
Tô Kết suy tư một lúc vẫn không có kết quả, chỉ có thể từ bỏ, thăm dò nói: "Ngươi đã cứu ta phải không? Đa tạ, xin hỏi ngươi có thấy những người khác ở xung quanh ta không, ừm, chẳng hạn như nữ nhân lớn lên rất xinh đẹp quyến rũ, thiếu nữ rất giống nam hài tử, hoặc là nam nhân lạnh lùng không có biểu cảm......" Hắn vắt hết óc tìm từ miêu tả các đội viên chung đội với hắn lần này, cố gắng chọn mấy người tương đối đặc biệt: "Tóm lại bọn họ rất không giống người bình thường, nhìn sơ qua thì có thể nhận ra."
Hoa Mãn Lâu lẳng lặng nghe hắn nói xong, mới vẻ mặt xin lỗi ôn giọng mở miệng: "Xin lỗi, tại hạ là một người mù không nhìn thấy gì, nhưng nếu huynh đài có thể vẽ một bức chân dung, tại hạ có thể viết thư nhờ người trong nhà tìm giúp."
Tô Kết sửng sốt nhìn vào hai mắt y, quả nhiên đôi mắt đó ảm đạm không ánh sáng, mặc dù xinh đẹp nhưng lại không có chút thần thái.
Đáng tiếc......!
"Này, vẻ mặt đó của ngươi là sao hả? Người mù thì thế nào, người mù cũng có thể sống rất vui vẻ, ngươi xem thường người mù đấy à?" Nữ hài tử đột nhiên bất mãn nói.
Không hiểu sao nữ nhân này cứ cố ý vô tình nhắm vào hắn, lần đầu mở miệng đã cố tình nhắc nhở Hoa Mãn Lâu hắn rất có khả năng đang bụng dạ khó lường diễn trò, tiếp theo lại trắng trợn mách lẻo, đây là đang chọc tức Hoa Mãn Lâu hay là chọc tức hắn?
Tô Kết câu khoé môi: "Vị tiểu thư này, xin đừng dùng suy nghĩ của cô để suy đoán người khác, làm vậy quá thất lễ, người tốt đẹp có khuyết điểm tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy thương tiếc, còn người ti tiện tự coi rẻ mình mới đáng bị khinh bỉ.
Hai người này hoàn toàn khác nhau, nếu ngay cả những điều này cũng không hiểu, thứ cho ta nói thẳng, mời cô đọc thêm nhiều sách, đọc sách khiến người sáng suốt, đọc sách khiến người biết lễ, cứ vậy đi."
"Ngươi!" Thượng Quan Phi Yến tức đến đỏ mặt,