Cuối cùng Lục Tiểu Phụng cũng không đợi được Hoắc Thiên Thanh, bởi vì đêm hôm đó bọn họ đã biết Hoắc Thiên Thanh là con của "Thiên Cầm lão nhân" lúc tuổi già, cũng là chưởng môn của Thiên Cầm môn.
Một đám đại hiệp uy danh hiển hách trên giang hồ dùng cái chết ép buộc Lục Tiểu Phụng rút lui, vì để bảo toàn tính mạng cho sư thúc của bọn họ.
Lục Tiểu Phụng lui, cam tâm tình nguyện lui, thậm chí lúc hắn đi trong mắt còn chứa nhiệt lệ.
Đến cả Thượng Quan Đan Phượng dường như cũng bị tình nghĩa của những người này đả động, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Phụng càng thêm nhu tình.
Không biết bên ngoài trời đổ mưa to lúc nào, cả đám bọn họ không được ăn thịt chó của Đạt Ma Tử ở ngoài thành như ý nguyện, nhưng vẫn uống rượu uống đến cực kỳ thống khoái, cuối cùng ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng gần như say khướt.
Tô Kết và Hoa Mãn Lâu dựa vào rất gần, khi hít thở có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã trên người đối phương, cùng với mùi rượu thơm nồng nàn khắp phòng, khiến người dễ dàng thả lỏng tâm thần.
Tô Kết lười biếng nằm lên bàn, có chút buồn ngủ, bên tai truyền đến tiếng Hoa Mãn Lâu ôn nhu hỏi: "Mệt mỏi sao?"
Tô Kết khẽ ngáp một cái: "Chỉ là hơi buồn ngủ thôi."
Một bàn tay thon dài ấm áp đặt lên vai anh nhẹ nhàng vỗ: "Vậy ngươi ngủ đi."
Tô Kết lắc lắc: "Vừa ra khỏi cửa bên ngoài lại có phiền toái quấn thân, ta ngủ không yên ổn, nói không chừng ngay sau đó sát thủ của Thanh Y Lâu sẽ đuổi tới đây."
Anh vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dày đặc, sau đó "Vèo vèo vèo" mười mấy tia hắc quang phá cửa sổ bay vào, nơi bị hắc quang đánh trúng tức khắc bốc lên ngọn lửa cao vài thước.
Sắc mặt Hoa Mãn Lâu chợt thay đổi: "Tiêu Hoàng Phích Lịch Đạn!"
Lục Tiểu Phụng đẩy Thượng Quan Đan Phượng đang dựa vào người mình ra: "Các ngươi xông ra trước, ta đi cứu Triệu Đại Ma Tử!"
Hoa Mãn Lâu kéo Tô Kết lao ra ngoài, Thượng Quan Đan Phượng theo sát phía sau.
Lúc bọn họ chạy ra được toàn bộ phòng ở đều bị ngọn lửa nuốt chửng.
Thượng Quan Đan Phượng vẻ mặt nôn nóng: "Lục Tiểu Phụng còn chưa đi ra."
Tô Kết: "Chờ một chút."
"Chờ?" Thượng Quan Đan Phượng cười khẩy: "Còn chờ nữa Lục Tiểu Phụng sẽ bị thiêu chết, muốn chờ thì các ngươi chờ đi, ta vào trong tìm hắn!"
Tô Kết mặt không chút thay đổi mở miệng: "Ta không biết bây giờ Lục Tiểu Phụng có bị thiêu chết hay không, nhưng ta biết nếu như ngươi đi vào, hôm nay e rằng hắn thật sự không có cách nào sống sót trở ra.
Dù sao cứu một người có lẽ hắn còn có thể làm được, nhưng cứu hai người thì dù hắn là Lục Tiểu Phụng chỉ sợ cũng bó tay hết cách."
"Ngươi......" Thượng Quan Đan Phượng tức không nói nên lời, chỉ có thể dữ tợn trừng mắt nhìn anh.
Lúc này căn phòng đang bốc cháy bị đập ra một lỗ lớn, Lục Tiểu Phụng giống như một quả cầu lửa bay ra, sau đó lăng không khẽ lật rồi bổ nhào xuống đất, lăn đi lăn lại tại chỗ mấy vòng mới dập tắt hết lửa trên người.
Hắn đứng lên trông hơi chật vật, chẳng những trên mặt bị hun đến đen nhẻm, bốn hàng lông mày mang tính biểu tượng một cái cũng không còn.
Tô Kết nhìn thoáng qua rồi lặng lẽ quay đầu, đôi mắt có chút cay.
Hoa Mãn Lâu hỏi: "Triệu Đại Ma Tử đâu?"
Lục Tiểu Phụng: "Hắn không ở bên trong."
Thượng Quan Đan Phượng biến sắc: "Chẳng lẽ hắn cũng là người của Thanh Y Lâu? Hắn đã thông đồng những người đó? Nếu không sao mấy kẻ đó biết được ngươi đang ở đây?"
Tô Kết lạnh lùng nói: "Chuyện này thì có gì kỳ quái, từ lúc chúng ta bước ra khỏi cửa nhà ngươi, hành tung của chúng ta cứ như mọi người khắp thiên hạ đều biết vậy.
Thượng Quan Tuyết Nhi biết, Thượng Quan Phi Yến biết, Thanh Y Lâu biết, Hoắc Thiên Thanh biết, mấy người Thiên Cầm môn biết, thậm chí là ngươi, không phải cũng biết sao?"
Thượng Quan Đan Phượng sắc mặt trắng bệch: "Ngươi, ngươi nói lời này là có ý gì?"
Tô Kết: "Tối hôm qua Diêm Thiết San xuất hiện ở Thủy Các bởi vì hắn biết Hoắc Thiên Thanh mời Lục Tiểu Phụng tới.
Còn ngươi làm sao biết hắn sẽ đến đó, đã thế còn sớm mai phục trong hồ sen chờ giết hắn?"
Thân thể mềm mại của Thượng Quan Đan Phượng run lên, hai mắt ngấn lệ lớn tiếng nói: "Ta vốn không biết hắn sẽ đi đến đó! Ta đợi ở đó chẳng qua là trùng hợp thôi, ta chỉ là đang chờ một cơ hội, chỉ cần Diêm Thiết San đi ngang qua, ta sẽ giết chết hắn."
Tô Kết: "Gần đây trùng hợp cũng nhiều thật."
Thượng Quan Đan Phượng nhìn về phía Lục Tiểu Phụng: "Ngươi cũng cho rằng ta đang tính kế ngươi sao?"
Lục Tiểu Phụng cười khổ: "Ta không biết."
Sắc mặt Thượng Quan Đan Phượng bỗng nhiên bình tĩnh lại, hai hàng nước mắt từ đôi mắt mỹ lệ của nàng chảy xuống, nàng như cố nén đau thương nhìn Lục Tiểu Phụng, nhẹ giọng nói: "Nếu đã như thế, những chuyên còn lại ngươi không cần phải xen vào, ta, ta sẽ không trách ngươi......" Nàng nhìn Lục Tiểu Phụng một cái thật sâu, phảng phất như muốn chặt chẽ khắc vào trong lòng: "Vậy ta đi trước."
Nhưng Lục Tiểu Phụng chặn Thượng Quan Đan Phượng lại: "Nếu ngươi muốn đi thì đi Châu Quang Bảo Khí Các.
Hoắc Thiên Thanh nói hắn sẽ chờ ngươi ở đó, hiện tại nó đã thuộc về ngươi rồi."
Thượng Quan Đan Phượng nhìn hắn một lát, cuối cùng nín khóc mỉm cười: "Được, ta chờ ngươi."
Một người vóc dáng cường tráng bước ra khỏi màn đêm trong cơn mưa xối xả.
Gã đầu đội nón lá, trên vai gánh một cây gậy trúc, trên gậy treo một đống đồ vật ngổn ngang.
Người khác có lẽ sẽ không thấy rõ đó là thứ gì, nhưng Tô Kết vừa nhìn thoáng qua đã biết đó là hơn mười mấy cái tay người.
Lục Tiểu Phụng hai mắt sáng lên, hắn đã nhận ra trang phục của người nọ rõ ràng là Triệu Đại Ma Tử, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng người nọ đã đến gần, vì thế Lục Tiểu Phụng một câu cũng không nói ra được, bởi vì hắn cũng thấy rõ thứ treo trên gậy trúc.
"Hoá ra ngươi không chỉ giết chó mà còn giết người." Chờ người đi tới trước mặt Lục Tiểu Phụng mới vẻ mặt phức tạp nói.
Triệu Đại Ma Tử nhếch miệng cười, quỷ dị là ngoại trừ cái miệng đang cười toe toét thì những chỗ khác trên mặt gã tất cả đều không nhúc nhích tí nào, trông rất mất tự nhiên: "Ta không biết giết chó, ta chỉ chuyên giết người."
Lục Tiểu Phụng nhìn gã một lúc nói: "Ngươi không phải Triệu Đại Ma Tử."
Người nọ cười nói: "Ai nói ta là Triệu Đại Ma Tử? Ngay cả ngươi cũng không nhận ra ta là