Người hai chân đều có đủ sáu ngón đúng là rất hiếm thấy, cũng rất khó bắt chước, mà muốn làm một người nam nhân cởi giày ra, việc này đối với Lục Tiểu Phụng cũng chẳng có gì khó.
Hiện nay, có vẻ như thủ phạm đứng sau chuyện này rất có thể là Hoắc Thiên Thanh.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Lục Tiểu Phụng, Tô Kết lắc lắc đầu.
Bọn họ từ đầu tới cuối đều bị người ta nắm mũi dắt đi, người phía sau muốn bọn họ hoài nghi ai thì bọn họ hoài nghi người đó, muốn mượn tay bọn họ giết ai, cho dù bọn họ không tự mình ra tay cũng chẳng khác nào đang xuất lực.
Chuyện này Tô Kết cũng không biết nên nói gì mới tốt, đi phá án tới bây giờ ngược lại còn biến thành đồng lõa.
Anh hắng giọng mở miệng: "Vậy bây giờ có một vấn đề, mục đích của Hoắc Thiên Thanh là gì?"
"Đương nhiên là vì......" Lục Tiểu Phụng nói tới đây thì ngừng lại, sau đó lẩm bẩm nói: "Không đúng, dù đêm nay hắn tính kế thành công cũng không có ích lợi gì cả."
Tô Kết cười: "Đúng vậy, cứ cho là đêm nay như mong muốn của hắn, Độc Cô chưởng môn nội lực đủ bại dưới kiếm Tây Môn trang chủ, thì có lợi gì cho hắn chứ? Suy cho cùng hắn cũng không thể kế thừa tài sản của Độc Cô chưởng môn như kế thừa tài sản của Diêm lão bản được."
Hoa Mãn Lâu gật đầu: "Không sai, trong thiên hạ chỉ có một người có thể danh chính ngôn thuận lấy về số tài sản này."
Lục Tiểu Phụng thở dài một tiếng: "Đại Kim Bằng vương."
"Đúng." Tô Kết giơ ba ngón tay lên, sau đó chậm rãi thu về một ngón: "Thế thì có thể tiếp tục suy đoán, khả năng thứ nhất, Hoắc Thiên Thanh cũng như chúng ta vì giúp Đại Kim Bằng vương lấy lại bảo tàng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Đại Kim Bằng vương cũng đã lừa gạt hắn, nhưng nếu là vậy, hắn cũng không cần phải lén lút dùng thủ đoạn hèn hạ này tính kế mọi người."
Tô Kết lại rút một ngón tay: "Khả năng thứ hai, Hoắc Thiên Thanh thật sự là độc thủ sau màn, hắn muốn độc chiếm bảo tàng, nhưng cần có lý do chính đáng, vì thế hắn uy hiếp Đại Kim Bằng vương và Đan Phượng công chúa, rồi thông qua bọn họ thao túng chúng ta giúp hắn hoàn thành mục đích.
Nhưng khả năng này cũng không lớn, bởi vì từ những hành vi của Đan Phượng công chúa và Đại Kim Bằng vương, bọn họ không hề có dấu hiệu bị uy hiếp, trái lại còn vô cùng vui vẻ báo thù, Thượng Quan Đan Phượng thậm chí tự tay giết chết Diêm Thiết San."
"Vậy còn khả năng cuối cùng." Tô Kết bỏ tay xuống: "Đại Kim Bằng vương là giả, Đan Phượng công chúa cũng là giả, chúng ta chẳng qua chỉ là quân cờ giúp bọn chúng loại bỏ chướng ngại vật.
Hoắc Thiên Thanh có lẽ đang hợp tác với bọn chúng, hoặc cũng có thể giống như chúng ta bị người khác lợi dụng, chỉ là hắn cam tâm tình nguyện."
Lục Tiểu Phụng lẩm bẩm nói: "Trên đời này ai sẽ cam tâm tình nguyện bị người ta lợi dụng?"
Tô Kết cười thở dài: "Cái đó có nhiều lắm, chỉ có điều nếu cam tâm tình nguyện vậy cũng không thể gọi là lợi dụng."
Hoa Mãn Lâu hơi suy tư: "Thế thì việc cấp bách hiện nay của chúng ta là đi xác nhận Đại Kim Bằng vương là thật hay giả?"
Tô Kết ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang dần ngả về tây: "Vậy nhất định phải mau lên, đừng quên hiện tại chúng ta còn đang đứng trên địa bàn của Hoắc Thiên Thanh, nói không chừng mỗi một câu chúng ta vừa nói hắn đều đã biết."
Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu "Đối mặt" nhìn nhau một cái, chỉ thấy hai bóng người chợt lóe lên, chỗ bọn họ vừa đứng đã trống rỗng.
Tô Kết: "......"
Xem ra không thể tiếp tục vui vẻ làm bằng hữu rồi.
Tô Kết quay đầu về phía Tây Môn Xuy Tuyết, chân thành nhìn hắn: "Tây Môn trang chủ, ta biết ngươi không giống với bọn họ, ngươi chắc chắn sẽ không bỏ ta lại đây đâu đúng không?"
Tây Môn Xuy Tuyết không đáp, gật đầu với Độc Cô Nhất Hạc rồi xoay người rời đi, hắn đi rất nhanh, nhưng tuyệt đối sẽ không để Tô Kết đuổi không kịp.
Tô Kết nói tạm biệt với Độc Cô Nhất Hạc, sau đó theo sát bóng dáng Tây Môn Xuy Tuyết, đi liên tục đến một tiểu tửu điếm mới dừng lại.
Còn chưa bước vào cửa hai người đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng nữ hài tử vừa nói vừa cười, nghe có chút quen thuộc.
"Nghe nói Tây Môn Xuy Tuyết chẳng những kiếm pháp vô song, gia thế cũng rất tốt, Vạn Mai sơn trang vinh hoa phú quý, hoàn toàn không thua Giang Nam Hoa gia."
"Ta mới không phải vì gia thế mới thích hắn, cho dù hắn là một tiểu tử nghèo, ta cũng thích hắn."
"Ta thấy ngươi điên rồi, vừa ý ai không được lại cố tình thích một tên cương thi sống."
"Củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, ta thích hắn như vậy đấy, ngươi cũng không cần phải nói ta, ngươi không phải cũng nhìn người bên cạnh Tây Môn Xuy Tuyết nhìn đến thẳng cả mắt sao?"
Tô Kết nghe được rất muốn cười, còn nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của Tây Môn Xuy Tuyết, phát hiện khuôn mặt đối phương vẫn không chút sứt mẻ, thấp giọng nói: "Tây Môn trang chủ, người kia hình như là Tôn Tú Thanh trong Tứ Tú, Tôn nữ hiệp quả thật tuệ nhãn cao siêu."
Vẻ mặt Tây Môn Xuy Tuyết vẫn như cũ viết hoa chữ lạnh nhạt, đi thẳng vào trong, nhìn thấy hai người bốn nữ hài tử lập tức ngừng nói, đặc biệt là Tôn Tú Thanh, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn dán trên người Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết gọi một đĩa trứng luộc, Tô Kết ngồi đối diện hắn nhấc ấm trà rót hai chén nước, một chén đẩy đến trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết: "Tiếp theo trang chủ muốn đi đâu?"
Tây Môn Xuy Tuyết: "Về Vạn Mai sơn trang."
Tô Kết nâng chén trà lên nhấp một ngụm, phát hiện đã lạnh hẳn, lại thả chén xuống: "Trang chủ không đợi Lục Tiểu Phụng sao?"
Tây Môn Xuy Tuyết nhàn nhạt trả lời: "Chuyện còn lại đã không cần ta ra tay."
Tô Kết lắc đầu: "Ta thấy chưa chắc, Tây Môn trang chủ đã quên Thanh Y Lâu rồi à?"
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói: "Hoắc Hưu là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng.".
Truyện Đam Mỹ
Tô Kết đã hiểu, Tây Môn Xuy Tuyết là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, Hoắc Hưu cũng là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng muốn đối đãi với bằng hữu của hắn thế nào Tây Môn Xuy Tuyết không muốn nhúng/ tay.
Hơn nữa với thân phận của Hoắc Hưu, gã quả thực có lý do ngăn cản Lục Tiểu Phụng điều tra chuyện Đại Kim Bằng vương triều, có lẽ gã cũng giống Diêm Thiết San hiểu lầm Lục Tiểu Phụng.
Mặc dù thanh danh Thanh Y Lâu nghe không tốt lắm, thủ đoạn của Hoắc Hưu cũng quá mức tàn nhẫn, nhưng chỉ cần xác định được lời Độc Cô Nhất Hạc nói là thật, vậy bản thân Hoắc Hưu cũng không có lỗi gì, tuy rằng sau khi thân phận bị bại lộ gã có khả năng sẽ mất đi người bằng hữu Lục Tiểu Phụng này.
Nhưng bản năng Tô Kết cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy.
Ăn trứng luộc xong Tây Môn Xuy