Lục Tiểu Phụng nhìn chằm chằm chiếc khăn đỏ nửa ngày, dường như đã hiểu ra điều gì, Kim Cửu Linh nhịn không được hỏi: "Chiếc khăn này làm sao vậy?"
Tô Kết bỏ khăn xuống: "Ta nói tới vài người, ngươi sẽ hiểu."
Anh chậm chạp nói: "Rất lâu trước kia trên giang hồ có một nhân vật truyền kỳ, người giang hồ khen ngợi hắn là "Đạo Soái ái tiêu hồn, nguyệt dạ ám Lưu Hương"."
Lục Tiểu Phụng cười nói: "Là vị Sở Hương soái kia sao?"
Tô Kết ừ một tiếng: "Vị nhã tặc này mỗi lần trước khi ra tay nhất định sẽ cho người mất của tiếp theo một tấm thiệp, viết rõ thời gian hành động và mục tiêu, chưa bao giờ thất thủ."
Tô Kết: "Ba mươi mấy năm trước Mai Hoa Đạo ngang trời xuất thế, phạm phải vô số đại án, giết người như ngoé, những người bị hại đều để lại năm lỗ máu hình hoa mai trên ngực.
Nhưng mãi tới khi hắn tái xuất giang hồ, cũng không có người nào biết hắn rốt cuộc là ai, diện mạo thế nào, hễ là người từng gặp hắn mạng đều đã về hoàng tuyền rồi."
Tô Kết: "Tư Không Trích Tinh được mệnh danh là Thâu Vương, đến vô ảnh đi vô tung, thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, không ai biết bộ mặt thật sự của hắn, thậm chí rất có khả năng ngươi cũng không biết hắn đã từng ghé thăm nhà ngươi."
Kim Cửu Linh cười khổ: "Ta vẫn không hiểu."
Tô Kết cũng không thừa nước đục thả câu: "Ba người ta nhắc đến là ba ví dụ rất điển hình."
Hoa Mãn Lâu ôn hòa mỉm cười, rót thêm chút trà vào chén giúp Tô Kết: "Ví dụ làm trộm sao?"
"Tất nhiên." Tô Kết lấy trà nói: "Trong ba người ta vừa nói Tư Không Trích Tinh giống một tên trộm nhất, bởi vì hắn chỉ trộm đồ chứ chưa từng để lại bất cứ vật dư thừa nào.
Hắn danh chấn giang hồ nhưng không ai biết khuôn mặt thật của hắn, hắn đi lại lặng yên không một tiếng động nhưng hầu như không thất thủ, đây mới là dáng vẻ một tên trộm hoàn mỹ nên có.
Vả lại một tên trộm chân chính sẽ không có khả năng hy vọng bản thân bị bắt được, bởi vì một khi bị bắt thì có nghĩa là không đủ tư cách, giống như một tên sát thủ đã bại lộ sẽ không xứng được gọi là sát thủ."
Tô Kết: "So sánh với Tư Không Trích Tinh, Sở Hương soái nói là làm trộm, còn không bằng nói là trò đùa dai hoặc là cường đạo, nói đi trộm không bằng nói công khai đi cướp, dựa vào khinh công độc bộ thiên hạ của mình tới lui tự nhiên.
Hắn cố ý đưa thiệp mời, cũng không che giấu thân phận của mình, hắn hành sự trước nay oanh oanh liệt liệt cũng không sợ người khác bắt được, bởi vì hắn biết trên thế gian người có thể bắt hắn ít ỏi không có mấy, vậy nên hắn hoàn toàn không cần bất cứ nguỵ trang hay che dấu gì."
"Mà Mai Hoa Đạo." Tô Kết hơi nheo mắt lại: "Hắn chẳng những trộm đồ, hơn nữa còn giết người, cho nên hắn không chỉ là trộm, còn là một tên tội phạm giết người liên hoàn.
Hắn yêu thích hơn nữa hưởng thụ việc giết người, có thủ pháp giết người độc đáo, đây cũng đại biểu cho dấu ấn riêng của hắn.
Dấu ấn này không chỉ khiến người khác có thể nhận ra bút tích của hắn, mà theo một nghĩa nào đó còn là một kiểu khoe khoang và khiêu khích, khoe ra thành tích của mình, khiêu khích người đời vô năng.
Loại trộm này thích bị truy đuổi, nếu không có ai chú ý tới hắn, vậy khoái cảm hắn nhận được khi phạm tội sẽ giảm ít nhất một nửa."
Mấy người nghe xong đều sửng sốt, Kim Cửu Linh nhịn không được mở miệng: "Chẳng lẽ Tô huynh đã từng làm việc vặt giống như ta?"
Hắn chỉ đương nhiên là việc xử án bắt người giống Lục Phiến Môn rồi.
"Này trái lại không có." Tô Kết thờ ơ đặt cái chén xuống: "Ta chỉ là kiến thức rộng rãi thôi, tục ngữ nói rất đúng, sống lâu rồi, cái gì cũng có thể nhìn thấy."
Lục Tiểu Phụng bật cười khanh khách: "Đây là tục ngữ gì vậy, sao trước giờ ta chưa từng nghe qua."
Tô Kết tiếp tục nói: "Tuy ba ví dụ ta vừa đề cập không thể đại diện cho tất cả, nhưng có thể lấy ra tham khảo một chút.
Rất rõ ràng Tú Hoa Đại Đạo cũng không muốn trở thành Tư Không Trích Tinh thứ hai, bởi vì hắn chẳng những để lộ hành tung của mình, còn để lại quá nhiều thứ không cần thiết.
Hắn cũng không thể thành Sở Lưu Hương thứ hai, vậy nên hắn ngụy trang bản thân.
Kiểu hành động của hắn càng giống với Mai Hoa Đạo, nhưng hắn còn kiêu ngạo hơn Mai Hoa Đạo, vì hắn không chỉ để lại manh mối -- chiếc khăn này, còn để lại người sống, thậm chí trộm Bình Nam Vương phủ làm chấn động cả triều đình và giang hồ.
Thứ cho ta nói thẳng, nếu nói Mai Hoa Đạo thích được chú ý, vậy thì Tú Hoa Đại Đạo là mong muốn bị bắt."
Có lẽ kết luận của anh quá kinh người, qua một hồi lâu Kim Cửu Linh mới miễn cưỡng cười nói: "Đây......!Thật sự quá bất ngờ."
Lục Tiểu Phụng đỡ trán nghĩ trăm lần cũng không ra: "Rốt cuộc hắn có ý đồ gì chứ?"
Tô Kết lộ ra nụ cười rất thích thú: "Đây là một trò chơi địch trong tối ta ngoài sáng, mấu chốt của trò chơi phụ thuộc vào việc Tú Hoa Đại Đạo có thật sự muốn bị bắt hay không.
Nếu muốn thật, vậy manh mối hắn để lại tất nhiên cũng là thật, hắn đang tận hưởng thú vui của kẻ thao túng bằng cách phạm tội.
Nếu là giả, thế manh mối hắn để lại và mục đích còn phải chờ thương thảo."
"Vậy tổng kết lại." Tô Kết gõ nhẹ lên bàn hai cái: "Nam nhân, có tiền, võ công cao cường, có lẽ rất có danh, yêu thích phong nhã -- người giang hồ thô lỗ thông thường sẽ không nghĩ đến chuyện ăn trộm tranh chữ, những manh mối khác quá ít, chỉ có bấy nhiêu thôi."
Anh nhìn về phía Lục Tiểu Phụng: "Bằng hữu, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây."
Lục Tiểu Phụng nâng chén rượu lên kính anh: "Đa tạ."
Tô Kết ý vị thâm trường nói: "Việc trước không quên, việc sau làm thầy.
Ta chỉ hy vọng ngươi chớ quên bài học của Đại Kim Bằng vương triều khi trước, bị người ta xem như thanh đao để mượn đao giết người."
Hiển nhiên Lục Tiểu Phụng đã nhớ tới việc gì, vẻ thoải mái trên mặt dần dần biến mất.
Sau khi tiệc tan Khổ Qua đại sư, Mộc đạo nhân và những người khác đều đã về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại vài người muốn tham gia vào vụ án kế tiếp, mọi người hai mặt nhìn nhau một hồi, Lục Tiểu Phụng duỗi tay chỉ về phía Long Tiểu Vân hỏi: "Hắn phải làm sao đây?"
Tô Kết nhìn thoáng qua Long Tiểu Vân vẫn đang giả ngoan ngoãn, cười nhạo một tiếng: "Chờ."
"Nơi này cách Hưng Vân trang không xa, Lý Tầm Hoan đi thăm hỏi cố nhân, chắc chắn sẽ sớm có kết quả, đến lúc đó cho dù là Lý Tầm Hoan hay người của Hưng Vân trang tới, đều có thể tiễn hắn đi rồi." Dứt lời anh đổi giọng: "Lần này ta tới đây để tìm Hoa Mãn Lâu, nếu hắn muốn xuống vũng nước đục này, ta tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ."
Hoa Mãn Lâu nghe vậy ngẩn ra, nét mặt ôn hòa cười hỏi: "Tìm ta?"
Tô Kết thở dài, lộ ra vẻ mặt có phần bất đắc dĩ: "Kỳ thật là có một chuyện muốn nhờ."
Hoa Mãn Lâu lắc đầu: "Giữa bằng hữu cần gì phải dùng đến chữ nhờ, chỉ cần là việc trong khả năng thì nghĩa bất dung từ."
Tô Kết giãn mày ra, ho khan một tiếng: "Ta muốn mua một chỗ gần Bách Hoa Lâu, chỉ là những chỗ đó đều là sản nghiệp của gia đình ngươi, không bán cho người lai lịch không rõ, thế nên......"
Đúng vậy, Giang Nam Hoa gia chính là vừa có tiền vừa tùy hứng vậy đấy, những nhà cửa ở đoạn đường phồn hoa đó thà để trống chứ không bán cho người không biết hết gốc gác, trừ những người tự tìm tới cửa ra, thì tất cả tồn tại có khả năng gây phiền phức cho Hoa Mãn Lâu đều bị ngăn chặn hết.
Vì vậy đừng nhìn Hoa Mãn Lâu sống một mình bên ngoài, thật ra vẫn ở dưới sự bảo vệ của Hoa gia, mấy người sống ở lân cận Bách Hoa Lâu phỏng chừng cả ba đời đều đã bị điều tra rõ ràng rồi.
Hoa Mãn Lâu nhịn không được bật cười: "Đây chỉ là một việc nhỏ."
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên nói: "Tại sao ngươi đột nhiên lại nghĩ đến chuyện mua nhà thế?"
Tô Kết cũng dùng vẻ mặt kỳ quái đáp lại hắn: "Con người chung quy cũng không thể ở ổ chó chứ?"
Lục Tiểu Phụng nghe vậy cười đắc ý: "Ngươi nhìn ta, vừa không cần mua nhà, cũng không cần ở chuồng chó, làm theo ta sống không biết có bao nhiêu sung sướng!"
Tô Kết lạnh nhạt: "Ừ, ngươi đâu chỉ không cần nhà, ngươi chèo thuyền cũng không cần mái chèo mà."
Lục Tiểu Phụng mờ mịt: "Hả? Liên quan gì đến chèo thuyền?"
Tô Kết cười lạnh: "Toàn dựa lãng." Anh cố ý nhấn mạnh chữ cuối cùng, trong phòng yên