Sự thật chứng minh, lúc một người trong lòng có tâm sự, muốn ngủ yên một giấc cũng là điều xa xỉ.
Tô Kết không chút buồn ngủ nằm trên giường, vô số mối nguy trong thế giới luân hồi đã rèn luyện cho anh tính cảnh giác vượt mức bình thường.
Cảnh giác với mọi nguy hiểm có khả năng xảy ra xung quanh, cũng cảnh giác với từng thay đổi nhỏ do bản thân tạo ra.
Rất dễ nhận thấy, đêm nay anh đã xuất hiện đủ loại phản ứng không bình thường.
Tô Kết bình tĩnh suy ngẫm về mấy chỗ kỳ lạ của mình gần đây, sau đó rút ra một kết luận chính anh cũng cảm thấy hoang đường.
Sau khi đi đến kết luận này, anh chưa bao giờ có kinh nghiệm liên quan không biết đó có phải chỉ là ảo giác nhất thời hay không, thế nên lập tức buộc bản thân ngừng suy nghĩ tiếp.
Bởi vì Tô Kết biết rất rõ, có nhiều việc như đúng mà sai biến thành sự thật đã định là do không ngừng nghĩ bậy nghĩ bạ mà ra, vậy nên thay vì nghi thần nghi quỷ, còn không bằng trực tiếp kiểm chứng.
Sáng sớm hôm sau, ba người đã ước hẹn đồng thời hành động đi đến nơi ở của Giang Trọng Uy dưới sự dẫn dắt của Kim Cửu Linh.
Long Tiểu Vân không đi theo, cuối cùng hắn đã quyết định quay lại Hưng Vân trang, Tô Kết đoán là hắn muốn trở về tra tấn Lý Tầm Hoan đây mà.
Leo lên sườn núi rồi xuyên qua một khu rừng trúc tía bèn nhìn thấy cánh cửa khép hờ của Tê Hà am, cách khe cửa có thể trông thấy một đại hán đưa lưng về phía bọn họ đang ngồi dưới gốc cây dương trong viện.
Chỉ nhìn thoáng qua Kim Cửu Linh đã kìm lòng không được kêu lên: "Giang huynh!"
Nam nhân nghe tiếng quay đầu, khuôn mặt hắn nhợt nhạt hốc hác nhưng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ uy nghiêm của quản gia Vương phủ ngày trước, hắn đúng là Giang Trọng Uy, Giang Trọng Uy đã mù.
Kim Cửu Linh chấn động, lộ ra vẻ đau khổ: "Đệ đã tới chậm, huynh, huynh dạo này......" Câu kế tiếp hắn đã nói không nên lời, nhìn dáng vẻ của đối phương cũng biết là sống không tốt lắm.
Giang Trọng Uy giọng nói khàn khàn: "Các ngươi vào đây trước đi."
Đợi bọn họ vào cửa, Giang Trọng Uy lại hỏi: "Hiền đệ, khách nhân đi với đệ là ai?"
Kim Cửu Linh: "Là Hoa Mãn Lâu và bằng hữu của y."
Trên mặt Giang Trọng Uy lộ ra vẻ xúc động: "Hoa công tử, kính đã lâu."
Có lẽ trước đây hắn sẽ không xúc động như vậy khi nhìn thấy Hoa Mãn Lâu, nhưng nay đã khác xưa, giờ phút này Hoa Mãn Lâu là người có thể đồng bệnh tương liên với hắn.
Hoa Mãn Lâu sắc mặt như thường: "Tại hạ cũng đã nghe tiếng tốt của Giang tổng quản lâu rồi."
"Giang huynh." Kim Cửu Linh dừng một chút rồi nói tiếp, "Hiện giờ vụ án Tú Hoa Đại Đạo Lục Phiến Môn đã tham gia, đệ sẽ dốc hết sức điều tra, đệ còn mời Lục Tiểu Phụng và bằng hữu của hắn tới hỗ trợ, chắc chắn có thể bắt được Tú Hoa Đại Đạo báo thù cho huynh!"
"Được......!Được." Giang Trọng Uy dùng hai tay nắm chặt tay ghế, khớp xương trắng bệch, gỗ cũng xuất hiện vết nứt.
"Chỉ là hiện giờ manh mối quá ít, Giang huynh có thể cẩn thận nhớ lại tất cả sự việc xảy ra hôm đó không?"
Chuyện này không thể nghi ngờ là một việc rất đau đớn đối với Giang Trọng Uy, hắn vừa định mở miệng rồi lại chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên lắc đầu: "Mọi chuyện ta đều đã nói cho ngươi hết rồi, nếu có thể, ta cũng hy vọng các ngươi đừng quan tâm đến chuyện này! Người kia võ công rất cao, thậm chí ta chưa bao giờ gặp được người có võ công đáng sợ đến vậy, các ngươi đều không phải đối thủ của hắn! Ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng không phải đối thủ của hắn!"
Đương sự không chịu phối hợp, mọi người cũng không có cách nào.
Sau đó một đạo cô xinh đẹp từ trong phòng đi ra, cứng rắn nhưng không mất lễ độ lấy lý do Giang Trọng Uy cần tĩnh dưỡng hạ lệnh đuổi khách.
Trước khi đi Hoa Mãn Lâu ôn hòa nói với Giang Trọng Uy: "Giang tổng quản, chớ quên ta cũng là một người mù, càng không cần quên, ta vẫn luôn sống rất tốt."
Giang Trọng Uy môi run rẩy một lát, khó khăn thốt ra hai chữ: "Đa tạ."
Mọi người hạ sơn, dọc theo đường đi bầu không khí đầy nặng nề, sau khi đến chân núi Kim Cửu Linh mời bọn họ cùng đi Đông Nam Vương phủ tiếp tục điều tra.
Bây giờ hắn đã thay thế Giang Trọng Uy trở thành quản gia của Đông Nam Vương phủ, có quyền tự do ra vào Vương phủ, huống hồ Đông Nam Vương phủ là một trong số nạn nhân, tất nhiên sẽ không cự tuyệt người tra án ngoài cửa.
Hơn nữa bọn họ đều biết Lục Tiểu Phụng nhất định sẽ tới đây, chỉ cần hắn đến, vậy bước tiếp theo là điều tra Đông Nam Vương phủ.
Thay vì ở chỗ này bị người ta coi là khách không mời mà đến, không bằng quay về ôm cây đợi thỏ.
Tới Đông Nam Vương phủ, Kim Cửu Linh đầu tiên là đi bẩm báo Đông Nam Vương về tiến triển vụ án cùng với lai lịch của Hoa Mãn Lâu và Tô Kết, cuối cùng Đông Nam Vương không tiếp kiến bọn họ, nhưng cho phép bọn họ ở tạm trong Vương phủ.
Tô Kết đã gặp một người rất đặc biệt ở đây.
Một bộ bạch y, một thanh trường kiếm, khuôn mặt tuấn mỹ như ẩn chứa sương tuyết lạnh thấu xương, đôi mắt như hàn tinh khiến người ta khi nhìn vào có cảm giác sắc bén như lưỡi kiếm.
Người này cho anh cảm giác rất quen thuộc, khiến anh nghĩ tới Tây Môn Xuy Tuyết ở Vạn Mai sơn trang, cùng với thiếu niên A Phi quật cường bước đi một mình trong băng tuyết ngập trời.
Người như vậy vốn không nên xuất hiện ở một nơi thế này.
Hoặc là làm bạn với trường kiếm trăng sáng không hỏi thế tục, hoặc là ngồi đàm luận kiếm pháp, quyết đấu sinh tử.
Loại nào cũng tốt thôi, chỉ riêng việc xuất hiện tại Vương phủ đại biểu cho quyền thế danh lợi là không thể.
Kim Cửu Linh cười giới thiệu với bọn họ: "Vị này là Bạch Vân thành chủ, Diệp Cô Thành."
Hoa Mãn Lâu ôn hòa có lễ nói: "Hoá ra là Diệp thành chủ, tại hạ Hoa Mãn Lâu."
Tô Kết nhìn đối phương, anh còn nhớ Lục Tiểu Phụng từng nói có một người kiếm thuật sánh ngang với Tây Môn Xuy Tuyết, đó chính là "Thiên Ngoại Phi Tiên" Diệp Cô Thành.
Không nghĩ tới anh sẽ gặp được vị Kiếm Tiên này sớm như vậy, còn là ở một nơi thế này.
Anh hơi mỉm cười: "Tại hạ Tô Kết."
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn Hoa Mãn Lâu nói: "Ta biết ngươi, ngươi là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng."
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt không chút ngạc nhiên gật gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Cô Thành đôi mắt hơi sáng lên: "Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng tiếp được kiếm của ta sao?"
Hoa Mãn Lâu nghe vậy lộ ra nụ cười khổ: "Việc này ta thật sự không biết."
Vấn đề này cho dù là bản thân Lục Tiểu Phụng ở đây, chỉ sợ cũng sẽ trả lời giống vậy.
Diệp Cô Thành vẫn chưa thất vọng, gật