Hưng Vân trang, Lãnh Hương Tiểu Trúc.
Nơi đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi chủ nhân của nó rời đi vào mười năm trước, một bàn một ghế, ngay cả thư tịch và bút mực trên bàn đều nằm ở vị trí cũ.
Tựa như ngay sau đó chủ nhân của chúng sẽ quay lại chốn này, ngồi trước bàn đọc sách múa bút, viết thơ vẽ tranh, chứ không phải lấy thân phận Mai Hoa Đạo bị nhốt trong căn phòng chứa củi dơ bẩn lộn xộn, chờ ngày bị đưa tới Thiếu Lâm Tự thẩm vấn.
Lâm Tiên Nhi ngồi bên ngọn đèn cẩn thận nhìn bàn tay của mình, trên đó đeo một đôi găng tay bằng sắt màu xanh đậm, dưới ánh nến phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo và nguy hiểm, khiến người ta vừa nhìn vào đã sởn gai óc.
Võ lâm có thất độc, độc nhất Thanh Ma Thủ.
Nó là thứ Y Khốc lấy phần sắt tinh tuý nhất, tôi trong bách độc, rèn ròng rã bảy năm mới chế thành.
Đôi Thanh Ma Thủ này hắn giao cho con riêng của mình là Khâu Độc, nhưng mấy ngày trước Khâu Độc đã chết, chết trong rừng hoa mai ở bên ngoài, chết dưới Tiểu Lý Phi Đao.
Một người nam nhân mà thôi, Lâm Tiên Nhi vốn không để trong lòng, huống chi là một tên nam nhân đã chết.
Chỉ là bây giờ nàng đột nhiên nhớ tới hắn, giống như nhớ tới một công cụ ngày thường có thể có có thể không, nhưng một lúc nào đó lại trở nên đặc biệt hữu dụng.
Nàng thật sự rất muốn biết, người nam nhân xinh đẹp khiến nàng sinh lòng đố kị kia sẽ trông như thế nào khi bị Thanh Ma Thủ này chạm vào.
Dáng vẻ máu độc màu đen phun ra khỏi cơ thể nhất định sẽ rất mỹ lệ.
Đáng tiếc, Khâu Độc đã chết, mà người bằng lòng mạo hiểm đắc tội Y Khốc đeo cặp Thanh Ma Thủ này quá ít, về phần bản thân nàng.
Nếu bỏ qua sắc đẹp khiến nàng làm gì cũng thuận lợi, vậy thì nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân võ công bình thường, chỉ mạnh hơn Lâm Thi Âm một chút.
"Cạch", cửa sổ phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó thì bị người phía ngoài đẩy ra, một nam nhân áo xám từ bên ngoài trèo vào.
Gã đi về phía Lâm Tiên Nhi, khi nhìn thấy Thanh Ma Thủ thì đồng tử co rút lại, dừng bước nhỏ giọng hỏi: "Thanh Ma Thủ của Y Khốc?"
Lâm Tiên Nhi cười duyên một tiếng, cởi Thanh Ma Thủ ra ném sang bên cạnh như vứt một đôi giày rách, lộ ra hai bàn tay trắng trẻo mềm mại đầy sức sống: "Đúng vậy, nhưng nó vô dụng với ta rồi."
Nàng đảo mắt, dịu dàng như nước nhìn nam nhân: "Ngươi tới đây đưa tin cho ta sao? Ta biết, ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng."
Nam nhân áo xám sắc mặt khó coi: "Ta không tra được lai lịch của hắn, nơi đầu tiên hắn xuất hiện là Bách Hoa Lâu ở Giang Nam, nhưng hắn không có quan hệ gì tới Hoa gia.
Người này cứ như đột nhiên biến ra vậy, một chút manh mối trước đây cũng không có."
Lâm Tiên Nhi trầm mặc, một lát sau xinh đẹp cười: "Trên đời này vậy mà có kẻ ngươi không điều tra ra, nhưng mà, chỉ cần là người thì đều có nhược điểm, không phải sao?"
Người áo xám đang muốn trả lời, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân.
Lâm Tiên Nhi lập tức sắc mặt khẽ biến, nói với nam nhân: "Ngươi rời đi trước, dạo này có rất nhiều người tới đây vì chuyện của Mai Hoa Đạo, ta sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, ngày mai ngươi ở đó chờ ta."
Người áo xám gật đầu, trên khuôn mặt cứng nhắc hiện ra vẻ hài lòng và một tia vui mừng, lần thứ hai leo cửa sổ ra ngoài.
"Ai?!" Bên ngoài vang lên một tiếng quát chói tai.
Lâm Tiên Nhi mở cửa, hờn dỗi nói với thiếu niên đang định đuổi theo: "Ngươi muốn đi đâu?"
Thiếu niên vừa nhìn thấy nàng lập tức điều gì cũng không rảnh lo, sau khi vào phòng liền trông thấy Thanh Ma Thủ để trên bàn, hắn nhíu mày không vui nói: "Một thứ đồ của người chết ngươi còn giữ lại làm gì?"
Lâm Tiên Nhi ôn nhu nói: "Ta vốn muốn bỏ nó rồi, huống hồ nó không thể so với thanh Ngư Trường Kiếm ngươi tặng ta."
Thiếu niên nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, Lâm Tiên Nhi dựa vào ngực hắn, giơ tay sờ lên mặt hắn: "Ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện."
Trong mắt thiếu niên tràn ngập si mê, lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn ta làm gì ta cũng đồng ý."
"Ta muốn ngươi giúp ta giết một người."
Tô Kết và Hoa Mãn Lâu không ngờ bọn họ sẽ gặp lại Kim Cửu Linh nhanh như vậy.
Người hai ngày trước vẫn còn hoàn hảo lại bị trúng độc được người khác nâng về, khiến người ta không khỏi lo lắng cho tình hình hiện tại của Lục Tiểu Phụng.
Khi Kim Cửu Linh tỉnh lại đã kể chi tiết việc điều tra của hắn và Lục Tiểu Phụng trong hai ngày nay cho bọn họ.
Ngày hôm đó khi Lục Tiểu Phụng rời đi thì không tìm được Tiết Băng, bằng hữu Xà Vương của hắn nói với hắn Tiết Băng rất có khả năng đã bị Công Tôn Đại Nương của Hồng Hài Tử bắt đi.
Sau đó Kim Cửu Linh dựa vào manh mối do Xà Vương cung cấp tìm được nơi Công Tôn Đại Nương từng dừng chân, ở đó tìm được một cái hộp, Kim Cửu Linh là vì mở hộp ra mới bị trúng độc, Xà Vương cũng bị Công Tôn Đại Nương giết chết.
Còn Lục Tiểu Phụng thì lần theo manh mối trong hộp truy tìm một khất cái tên A Thổ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc là có thể đi tới hang ổ của Hồng Hài Tử.
"Ta vẫn cảm thấy việc này có phải quá thuận lợi hay không?" Sau khi rời khỏi chỗ Kim Cửu Linh dưỡng thương, Tô Kết càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cứ như manh mối đang vội vàng bay tới trước mặt họ vậy.
Chẳng lẽ phân tích lúc trước của anh đã sai rồi, Tú Hoa Đại Đạo vốn không phải nhân vật có chỉ số thông minh cao, mà là một tên ngốc đơn thuần? Hay là loại người sợ người khác không bắt được hắn.
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm một lát, ngữ khí kiên định nói: "Ta tin Lục Tiểu Phụng."
Nhưng mà sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới.
Bên phía Lục Tiểu Phụng còn chưa nghe được tin gì, một tin khác đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chấn động thiên hạ.
Đêm trăng tròn, Tử Cấm Đỉnh, Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên!
Nghe thấy tin này Hoa Mãn Lâu thở dài một tiếng, hơi buồn bã nói: "Chuyện Lục Tiểu Phụng không yên tâm nhất vẫn xảy ra rồi."
Ngược lại Tô Kết cười nói: "Đương thời còn có thể gặp được kỳ phùng địch thủ như vậy, chắc chắn Diệp thành chủ và Tây Môn trang chủ chết cũng không hối tiếc."
Hoa Mãn Lâu nghe vậy cũng cười: "Lời này không sai chút nào."
"Mấy ngày kế kinh thành sẽ rất náo nhiệt đây."
Đúng như dự đoán, nhân sĩ giang hồ nghe được tin không ngừng đổ vào kinh thành, đi trên đường có thể dễ dàng bắt gặp người giang hồ ăn mặc khác nhau cầm đủ loại vũ khí.
Vị Hoàng đế trong Tử Cấm Thành không ngờ lại rất rộng lượng, ngoại trừ việc điều động rất nhiều thủ vệ kinh thành để duy