Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Giờ Ngọ, Tô Kết nửa dựa vào lan can trong đình nghe Hoa Mãn Lâu đánh đàn.
Thường nói cầm tựa nội tâm, lời này đúng là không sai chút nào.
Mặc dù Tô Kết nghe không hiểu đây là khúc gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh tận hưởng sự yên bình và vui sướng bộc lộ trong ca khúc.
Kết thúc một khúc Hoa Mãn Lâu ấn lên dây đàn đang rung động, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi thật sự không lo lắng chút nào sao?"
Tô Kết lười biếng mở miệng: "Ta lo lắng chuyện gì, ba vạn lượng bạc kia à? Mấy ngày nay diễn cũng náo nhiệt thật, gì mà Diệp thành chủ lúc thì bị thương, khi thì trúng độc rồi lại bình an không có việc gì xuất hiện, ầm ĩ đến mức cả thành loạn hết lên.
Đánh nhau thôi mà, có cần phải biến đổi bất ngờ vậy không?"
Nói xong anh lại cười hỏi Hoa Mãn Lâu "Hơn nữa cho dù ta thật sự thua táng gia bại sản, ngươi nhẫn tâm nhìn ta ngủ ngoài đường hả?"
Hoa Mãn Lâu nhoẻn miệng cười: "Nếu như ta ý chí sắt đá đến thế thì lần đầu gặp ngươi đã bỏ ngươi ngủ trên đường cái rồi."
Tô Kết cười mà không nói, Hoa Mãn Lâu đương nhiên không phải người ý chí sắt đá, nếu không y không phải Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu lại hỏi: "Chuyện của Diệp thành chủ ngươi thật sự không tò mò sao?"
Tô Kết nói: "Ta không phải Lục Tiểu Phụng, Diệp Cô Thành cũng không phải bằng hữu của ta, ta tò mò làm gì? Nói khó nghe hơn là nếu như hắn thật sự bị thương, ngược lại sẽ có lợi cho ta."
Anh khó hiểu nhìn Hoa Mãn Lâu: "Sao ta cứ cảm thấy ngươi có chút tò mò nhỉ?"
Hoa Mãn Lâu cười nhạt: "Chỉ cần là người đều sẽ tò mò, ví dụ như một năm trước ngươi rõ ràng không hề có nội lực, vậy mà bây giờ có thể đuổi theo Công Tôn Đại Nương mấy ngày không bỏ, khiến nàng mệt mỏi kiệt sức, việc này ta làm sao cũng nghĩ không ra."
"Được nha, hóa ra ngươi đang chờ ta ở đây." Tô Kết cười như không cười dùng tay chọt chọt y, sau đó tiến lại gần Hoa Mãn Lâu: "Vậy thì ta cũng tò mò một chuyện, nếu đổi lại là trước kia vấn đề này ngươi chắc chắn sẽ không hỏi, cho dù trong lòng ngươi nghi ngờ ta cũng sẽ không, vì sao bây giờ lại hỏi?"
Hoa Mãn Lâu khẽ thở dài: "Đại khái là quan tâm sẽ bị loạn đi, ta chưa bao giờ nghe nói tới phương pháp có thể nhanh chóng tăng công lực mà không để lại tai hoạ ngầm."
"Có." Tô Kết vươn tay gảy nhẹ dây đàn, thong thả nói: "Nếu có người luyện công một ngày tương đương với người khác khổ luyện một tháng, vậy thì muốn trở thành cao thủ nhất lưu trong vòng một năm, có phải một việc rất đơn giản không?"
Hoa Mãn Lâu rất lâu không nói nên lời, Tô Kết đang nói ai? Tất nhiên là bản thân hắn rồi! Nhưng trên đời sao lại có chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, nếu là thật, người trước mắt há có thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung?
Nếu phải dùng một từ để miêu tả, đó chính là -- giống yêu.
Thiên tài cũng là phàm nhân, phàm nhân sẽ có cực hạn.
Nếu có người nói với Hoa Mãn Lâu hắn tu luyện một ngày tương đương với người khác luyện 10 ngày, Hoa Mãn Lâu vẫn sẽ tin.
Nhưng nếu có người nói hắn tu luyện một năm bằng với những người khác luyện vài chục năm, vậy thì có nói ra cũng không ai tin được.
Bởi vì đây không phải chiêu thức võ công đặc biệt, mà là nội lực cần phải tích lũy từng chút một chứ không thể mưu lợi.
Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết thậm chí bản thân y đều là thiên tài trẻ tuổi được người ca tụng trên giang hồ, thế nhưng một thân nội lực hùng hậu của bọn họ cũng là do từ nhỏ ngày đêm cần cù chăm chỉ tu luyện hơn hai mươi năm, mà Tô Kết chẳng qua chỉ dùng thời gian một năm để san bằng khoảng cách này, vậy phải khủng khiếp đến mức nào?
Sau một lúc lâu Hoa Mãn Lâu mới hồi thần: "Ta thật sự khó mà tin được, nhưng lại không thể không tin.
Có điều chuyện này ngươi tốt nhất không nên nói cho người khác biết."
Tô Kết cười nhẹ một tiếng: "Yên tâm, ta chỉ nói cho ngươi nghe."
Sau đó anh đổi giọng hỏi: "Nhân tiện ta đã nghe ngươi đánh đàn vài lần rồi, khúc gì ngươi cũng biết sao?"
Hoa Mãn Lâu: "Không dám nói tất cả, ta chỉ biết được vài khúc phổ biến mà thôi, ngươi hỏi cái này làm gì?"
Tô Kết hơi nhếch khóe môi, ý cười càng sâu: "Phượng Cầu Hoàng cũng biết?"
Bàn tay vuốt ve mặt đàn của Hoa Mãn Lâu run lên, thiếu chút nữa làm đứt dây đàn: "......!Sao lại hỏi vậy?"
Tô Kết nghiêng đầu: "Tò mò? Ta đọc trong sách sử nói năm đó Trác Văn Quân nghe xong một khúc Phượng Cầu Hoàng đã bỏ trốn với Tư Mã Tương Như, khúc này cũng trở thành kiệt tác được lưu truyền qua nhiều thời đại, ta chỉ muốn biết khúc này rốt cuộc cảm động đến mức nào."
Hoa Mãn Lâu im lặng rất lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Được, ta đàn cho ngươi nghe."
Tiếng đàn sâu thẳm lại vang lên trong sân.
Phượng Cầu Hoàng thật ra cũng không phải một khúc quá dài, Tô Kết nhắm mắt lại rất nhanh đã nghe hết, Hoa Mãn Lâu nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"
Tô Kết mở mắt ra, nhìn Hoa Mãn Lâu cười nhạt nói: "Quả thật có vài phần triền miên đau khổ."
Thật ra Tô Kết không có tí xíu tế bào âm nhạc nào luôn, dù sao anh hát khó nghe đến mức nhân thần cộng phẫn.
Nếu không phải lúc trước được nghe Hoa Mãn Lâu đàn mấy khúc khác như Thạch Thượng Lưu Tuyền, Âu Lộ Vong Cơ, Tiên Nhân Khúc linh tinh thì anh cũng không phân biệt nổi khúc Phượng Cầu Hoàng này có gì không giống với mấy khúc khác.
Nói chung đây là cái được mệnh danh thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng biết ngâm.
Tô Kết đứng dậy vươn vai, nhìn Hoa Mãn Lâu thật sâu rồi cười nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi, ta cũng nên xuất phát thôi, dù sao cũng không thể để con mồi thư giãn quá lâu."
Hoa Mãn Lâu: "Đừng quên trận quyết chiến vào ngày mười lăm tháng tám."
Tô Kết cười nhạt: "Yên tâm, trước lúc đó ta nhất định sẽ trở về."
Tô Kết không nhanh không chậm đi về hướng Công Tôn Đại Nương, anh cũng không vội, bởi vì anh phát hiện Công Tôn Đại Nương bị anh truy đuổi như chó nhà có tang không chịu rời khỏi Kinh thành.
Không biết nơi này có thứ gì khiến ả cố chấp, liều mạng cũng muốn ở lại như thế, chẳng lẽ bây giờ ả vẫn rất tự tin vào khinh công của bản thân?
Chỉ có điều vậy cũng không thể tốt hơn.
Tô Kết như đang ra ngoài dạo chơi, thậm chí giữa đường còn ghé vào quán ăn một chén hoành thánh, dạy dỗ một tên trộm thò tay vào túi