Nếu Trang sức Duyệt Lan và Bất động sản Tinh Thành rơi vào tay Tư Phù Khuynh thì chúng sẽ bị huỷ hoại trong một năm.
Tư Phù Khuynh là một con ngốc, nếu cô ta không thể kiếm tiền, làm sao cô ta quản lý công ty? Công tay rơi vào tay cô ta, coi như trở thành đống sắt vụn.
Sau khi nghe thấy điều này, Tả phu nhân đã coi đó là điều hiển nhiên, bà tìm số của Tư Phù Khuynh và gọi ngay lập tức.
Khi Tư Phù Khuynh nhận được cuộc gọi, cô đang thương lượng với chủ cửa hàng kim khí: Ông chủ, rẻ hơn đi, cái kìm của ông hơi gỉ, năm tệ, tôi không cản trở ông kiếm tiền.
Ông chủ thấy đôi giày vải cô đang mang đã ngả màu trắng bệch, lại là một cô bé nên bất dắc dĩ xua tay: Được rồi, được rồi, cất đi, cất đi.
Cuối cùng, Tư Phù Khuynh đã mua một đống dụng cụ với năm mươi tệ, lần đầu tiên mặc cả mang lại cho cô cảm giác thành tựu.
Vì vậy, khi điện thoại reo, cô nhấc máy mà không thèm nhìn.
Tư Phù Khuynh, một lát nữa cô trở về một chuyến đi.
Đầu bên kia điện thoại, Tả phu nhân trịch thượng nói: Ở nhà có chuyện muốn bàn với cô, liên quan đến ông nội cô.
Muốn tôi trở về? Được thôi.
Tư Phù Khuynh vén tóc, cười nói: Cầu xin đi, tôi sẽ trở về.
Trong điện thoại vang lên một tiếng bịch, sau đó bị cắt đứt, chuyển thành một loạt tiếng bíp.
Tư Phù Khuynh kéo chặn dãy số, nhàn nhạt nói: Vậy thôi.
Cô bỏ điện thoại vào túi, nhắm mắt lại.
Tả gia gọi kêu cô quay lại vào lúc này, chắc là liên quan đến di chúc của ông nội Tả, sợ rằng ông ấy đã cho cô rất nhiều thứ.
Cô nghi ngờ cái chết của ông nội Tả không bình thường.
Nhưng đồng thời cũng rất ngạc nhiên, sao ông nội Tả lại đối xử tốt với cô như vậy.
Cô cần tìm một lý do để đi xem di thể của ông Tả.
Tư Phù Khuynh dựa vào tường, nhìn trời suy nghĩ, không biết qua bao lâu, nghe thấy một âm thanh kinh ngạc gọi cô: Tư tiểu thư?
Cô quay đầu lại thì thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu trước mặt.
Kính xe hạ xuống, Phụng Tam đang ngồi ở ghế lái.
Anh ta nhìn thấy một đống đạo cụ phần cứng trên lưng Tư Phù Khuynh, bao gồm cả một cái búa, im lặng một giây: Tư tiểu thư, cô ở đây à?
Ồ.
Tư Phù Khuynh thở dài, Ở trong đó nhìn phong cảnh muốn ngâm thơ một hồi cũng có tội.
Phụng Tam: .......
Đừng lo lắng cho tôi Tư Phù Khuynh xua xua tay Để tôi buồn bực một lúc.
Phụng Tam chưa kịp nói thì cửa sau đã mở, người đàn ông mặc vest, đi giày da, dáng người cao lớn.
Anh lẳng lặng ngồi ở ghế trong, ánh đèn rực rỡ rơi xuống sóng mũi thẳng tắp, toát ra khí chất xa hoa, cao quý đến mức có chút hư ảo.
Úc Tịch Hành nghiêng đầu liếc nhìn cô, trầm giọng nói: Lên xe đi.
Tư Phù Khuynh nghiêng đầu, hai giây sau liền vui vẻ chạy tới, đặt dụng cục mua được vào balo: Ông chủ, anh thật tốt.
Thật là khốn nạn nếu không tận dụng.
Cừu béo giao đến tận cửa, cô không tóm thì thật có tội.
Ghế sau rất lớn, Tư Phù Khuynh ngồi ở bên kia, cách Úc Tịch Hành nửa mét, nhưng có thể cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh.
Trên người anh có một mùi hương quế đêm trăng rất nhàn nhạt, mùi thơm sạch sẽ dễ chịu, từ từ quấn lấy cô.
Giống như con người anh, khiêm tốn và bí ẩn.
Úc Tịch Hành nhắm mắt lại: Ngày mai có việc?
A? Đúng vậy.
Tư Phù Khuynh chỉ vào quảng cáo trên màn hình quảng cáo phía trước, Tôi ở đây với tư cách là một người cố vấn.
Trên màn hình quảng cáo đang quảng bá , Lộ Yếm chiếm vị trí C, theo sau là Tạ Ngọc.
Sau khi những bức ảnh của một số thực tập sinh nổi tiếng được công bố, đó là nhóm cố vấn.
Việc Tư Phù Khuynh có trang điểm đậm nhất trong bốn cố vấn dã trở thành một trận long trời lở đất.
Trán Phụng Tam giật giật: Tư tiểu thư, cô không tẩy trang trong chương trình à?
Những người khác nóng lòng biến thành thiên thần, vậy tại sao Tư Phù Khuynh lại trang điểm ngày càng xấu?
Không tẩy.
Tư Phù Huynh hất cằm, chậm rãi nói: Làm ông chủ vui lòng là được