Suy cho cùng, số lần Quỷ Thủ Thiên Y xuất hiện quá ít, Úc Diệu là một trong số ít được ông chữa lành bệnh.
Bằng không, cho dù Úc gia là gia đình giàu có bật nhất ở Tư Cửu thành, nếu không phải vì Úc Diệu có mối quan hệ với Quỷ Thủ Thiên Y thì Ninh gia cũng không khách sáo như vậy.
Ở Đại Hạ, các cấp bậc gia tộc được phân chia rất chặt chẽ.
Hào môn trăm năm, thế gia nghìn năm.
Hào môn chưa hẳn không bằng thế gia, nhưng xuất thân của hai bên vẫn có sự chênh lệch rất lớn, họ căn bản không cùng một cấp bậc.
Có thể được gọi là thế gia, ít nhất vào thời Đại Hạ, bọn họ đã cùng Dận Hoàng chinh chiến nam bắc.
Chẳng hạn như Mặc gia đang trấn giữ ở Trung Châu.
Ninh gia tình cờ có được một vài tên phù thuỷ lừa gạt từ nhiều thập kỷ trước, sau đó đào tạo ra rất nhiều thầy phù thuỷ, nắm giữ huyết mạch y học của vùng Tây Châu này.
Vì vậy, những năm này Ninh gia sống trong ánh hào quang rực rỡ, không để ý nhiều đến cái gọi là gia đình quý tộc nữa.
"Ninh tiên sinh yên tâm." Úc Diệu cũng có ý định kết giao với Ninh gia, "Khi có tin tức, tôi sẽ lập tức liên lạc với ngài."
Cả hai trò chuyện trong vài phút, lúc này Úc Diệu mới đi ra ngoài.
Phụng Tam đi theo Úc Tịch Hành đã lâu, anh cũng có hiểu biết về Úc gia.
Anh liếc mắt đã trông thấy Úc Diệu.
Ban đầu, Phụng Tam không quan tâm lắm, nhưng chợt nhớ đến những thông tin anh thu thập được,Tư Phù Khuynh bước vào giới giải trí là vì Úc Diệu, có vẻ như cô yêu Úc Diệu rất sâu đậm.
Ở Tư Cửu thành, Úc Diệu đúng là một quý công tử vô cùng xuất sắc, có vô số người nổi tiếng theo đuổi anh ta.
Úc lão gia cũng rất cưng chiều đứa cháu trai này, cố tình bỏ qua thế hệ của Úc Tịch Hành, trực tiếp truyền quyền thừa kế của họ Úc cho Úc Diệu.
Vẻ mặt của Phụng Tam trở nên căng thẳng: "Tư tiểu thư, cô xem cậu ta..."
"Ai?" Tư Phùng Khuynh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, cực kỳ tuyệt tình nói: "Sau này đừng bắt tôi nhìn những người không đẹp bằng ông chủ của tôi, thẩm mỹ của tôi đã rất tiến bộ rồi."
Cằm của cô vẫn tựa vào thành xe lăn, bộ dạng lười biếng không quan tâm: "Sao cậu lại thay đổi khẩu vị của tôi chứ? Tôi muốn ông chủ trừ lương cậu."
Nghe thấy điều này, Úc Tịch Hành tựa hồ như nhìn về phía anh ta.
Phụng Tam: "!"
Anh bị trừ lương là chuyện nhỏ, chủ yếu là anh sợ Tư Phù Khuynh cả đời này sẽ không thể nhìn người khác.
Gương mặt này của Úc Tịch Hành, có thể nói là không ai sánh kịp, hoàn toàn thống nhất quan điểm thẩm mỹ của nam và nữ.
Tất nhiên, anh ta cũng chưa từng thấy ai đẹp hơn Tư Phù Khuynh.
Phụng Tam cẩn thận tránh xa Tư Phù Khuynh, sau đó hạ giọng: "Cửu ca, hoá ra vị khách quý mà Ninh gia nhắc đến là cháu trai của anh sao?"
Úc gia là một gia tộc có nhân khẩu rất đông, Úc Diệu là xếp thứ ba trong thế hệ của anh ấy.
Úc Diệu dưới Úc Tịch Hành một thế hệ, nhưng chỉ trẻ hơn bốn tuổi.
Đúng là ở Tư Cửu thành, Úc Diệu đã là một thiên tử kiêu hãnh.
Nhưng Phụng Tam đã tiếp xúc với hậu duệ dòng chính của Mặc gia, Úc Diệu có chút không đủ.
Úc Tịch Hành thờ ơ xoắn tay áo, cũng không nhìn lên, ngữ khí có chút lạnh nhạt: Không cần bận tâm.
Phụng Tam gật đầu.
Không phải người cùng một thế giới, bọn họ và Úc Diệu không cần phải có giao tình gì.
Úc Diệu cũng nhìn thấy ba người đang đợi ở ngoài bàn đá, trông thấy tất cả đều là gương mặt của phương Tây, cũng không chú ý thêm.
Anh chỉ nhàn nhạt lướt qua rồi đi thẳng ra ngoài.
Ninh gia cũng đã tạo dựng được tên tuổi ở Tây Lục Địa, không có gì ngạc nhiên khi có những người nước ngoài đến chữa bệnh.
Nhưng có thể thỉnh cầu được Ninh gia, coi như cũng có chút thực lực.
Bình thường anh ta có thể tiến tới nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại anh đang vội vàng vận chuyển dược liệu về Tư Cửu thành, không có thời gian để kết bạn.
Ngược lại người đàn ông ngồi xe lăn đã khiến Úc Diệu nhớ đến Úc Tịch Hành.
Anh khẽ nhếch khoé môi.
Đối với một người đàn ông, đôi chân anh ta vô dụng, vậy chẳng khác nào là phế vật.
Sau khi Úc Diệu rời đi, quản gia lại đi ra mời ba người vào.
Ngài Scotland muốn chữa chân đúng không? Người đàn ông trung niên mỉm cười,