Tạ Ngọc là một thực tập sinh mà Lê Cảnh Thần rất coi trọng.
Giới giải trí hiện tại càng ngày càng trở nên xốc nổi, ngày càng ít người có thực lực thật sự.
Tư bản cầm quyền, biến tốt đẹp thành một mớ hỗn độn.
Lê Cảnh Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mười phần chán ghét Tư Phù Khuynh chiếm đoạt tài nguyên.
Mặc dù tính khí Tạ Ngọc có chút cáu kính, nhưng vẫn luôn luyện tập chăm chỉ, sao cậu ta có thể chọn Tư Phù Khuynh làm huấn luyện viên của mình trong thời điểm hỗn loạn này? Tư Phù Khuynh không thể háy hay nhảy, cô ta có thể dạy ai?
"Thầy Lê, bây giờ bọn họ đang luyện tập, lát nữa phải đi ăn tối." Huấn luyện viên thanh nhạc nản lòng, "Dù sao, danh sách các nhóm chưa được công bố trên Internet, chờ bọn họ nghỉ ngơi rồi lại đi tìm."
Thần sắc Lê Cảnh Thần hơi nhu hoà lại: "Là tôi thiếu cân nhắc."
Sắc mặt Lâm Khánh Nhan vẫn trắng bệch.
Cô ta mím môi, đặt phiếu đăng ký lại trên bàn: "Kỳ thực, cậu ấy có chọn tôi hay không đối với tôi cũng không quan trọng, tôi tin tưởng cô Tư có thể chỉ dạy Tạ Ngọc thật tốt."
"Cô ta có thể dạy cái gì?" Lê Cảnh Thần vất vả dập tắt lửa giận, bây giờ lại lửa giận lại nổi lên: "Cô Lâm, cô yên tâm, Tạ Ngọc nhất định sẽ đến lớp của cô."
Lâm Khánh Nhan lúc này mới lộ ra nét cười, "Thật sự phiền thầy Lê."
Lê Cảnh Thần nói thêm: "Tôi sẽ thảo luận với người lập kế hoạch và đạo diễn, họ chắc chắn sẽ không đồng ý."
Tạ Ngọc là một mầm non tốt như vậy, tuyệt đối không thể bị Tư Phù Khuynh làm hại.
***
Bảy giờ ba mươi tối, Tư Phù Khuynh trở lại trại huấn luyện.
Suy cho cùng, Hứa Tích Vân có thể được coi là một nửa học trò của cô, mặc dù cô đã xin nghỉ ngày hôm nay, nhưng với tấm lòng tận tuỵ, thuận tiện nhìn lại kết quả giảng dạy của cô.
Lên đến tầng ba, cô đụng phải Hứa Tích Vân đang chạy điên cuồng.
Tư Phù Khuynh nhanh tay giúp anh để ngăn anh ngã xuống bùn.
Hứa Tích Vân đứng thẳng, vừa nhìn thấy người trước mắt, liền lắp bắp nói: "Cô Tư."
"Cậu chạy nhanh như vậy, làm gì vậy?" Tư Phù Khuynh nhướng mày, "Thành thật nói cho tôi biết, hôm nay cậu đã tập vũ đạo bao lâu?"
"Cô Tư, tôi luyện tập rất nghiêm túc." Hứa Tích Vân vội vàng nói, "Tôi có việc phải làm, cô Tư, lát sau tôi sẽ tới tìm cô."
Tư Phù Khuynh mỉm cười, đôi mắt hồ ly cũng híp lại: "Chuyện gì vậy?"
Hứa Tích Vân mím môi, anh có chút khó khăn, nói: "Chủ là, các thực tập sinh được chia thành các lớp, anh Tạ đã chọn cô, anh ấy bị huấn luyện viên, đạo diễn và người lập kế hoạch gọi đi."
"Chọn tôi?" Tư Phù Khuynh dừng lại, hít một hơi thật sâu, mỉm cười ôn hoà: "Cậu ta mất trí à? Cậu ta mù à? Tôi có thể giúp cậu ta kiểm tra."
Chẳng lẽ cô làm cá muối nằm ngửa còn chưa lộ liễu sao? Vậy mà còn có thể chọn cô? Nắm đấm của cô cứng lại.
Hứa Tích Vân: "......"
Trong một lúc, anh không biết cô đang mắng ai.
"Này, đó không phải là vấn đề." Hứa Tích Vân cúi đầu, giọng cay đắng, "Cô Tư, cô biết không, anh Tạ, anh ấy là một thực tập sinh cá nhân, không có công ty, tổ chương trình có nửa phần chèn ép anh ấy."
"Tôi sợ có kẻ có dã tâm lợi dụng việc này, buộc anh ấy phải rút khỏi cuộc thi, thầy Lê đã mất bình tĩnh rồi."
"Chậc." Ánh mắt Tư Phù Khuynh trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói, "Phiền phức, chờ đó."
Nói xong, cô quay người, đi đến phòng kế hoạch trên tầng hai.
"Cô Tư!" Hứa Tích Vân cả kinh, "Cô làm gì vậy?"
Tư Phù Khuynh đút tay vào túi, giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Đòi người."
Hứa Tích Vân sửng sốt.
Sau vài giây, anh ấy phản ứng rồi đi theo ngay lập tức.
Trong phòng kế hoạch.
Tạ Ngọc bị bao quanh bởi vài người.
Anh uốn