Tuy rằng đã nói trước, nhưng thứ bảy khi về đến nhà Giang Vân Biên vẫn có hơi khẩn trương.
Mẹ đang ở dưới bếp chuẩn bị dụng cụ giúp Giang Vân Dĩ, còn dặn Giang Vân Dĩ khi dùng dao phải chú ý, không được để tay bị thương.
Giang Vân Biên hạ mắt xuống, thấp giọng gọi: "Mẹ."
Âm thanh Kỷ Mặc vẫn đều đều: "Phải nhớ kỹ trình tự các bước, đun nước sôi thì phải cẩn thận đừng để bị thương."
Không biết đã bao lâu rồi Giang Vân Biên chưa nghe được lời quan tâm từ mẹ, bây giờ bất ngờ bị nhắc nhở còn không biết nên trả lời như thế nào.
Kỷ Mặc lấy hai cái tạp dề đưa cho cậu: "Đi chuẩn bị đi, dì sẽ đến ngay. Mẹ phải đi làm việc rồi."
Giang Vân Dĩ lặng lẽ đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng: "Anh hai, lúc trước anh nói muốn làm chocolate, em vốn còn định lén chuẩn bị đấy."
Giang Vân Biên giúp cô đeo tạp dề thỏ trắng lên: "Sau đó thì sao?"
"Ngày đó lúc em đang dạo shop online thì bị mẹ thấy được, sau đó thì mẹ dẫn em đi siêu thị." Giang Vân Dĩ giơ tạp dề lên, "Hai cái tạp dề này đều là mẹ chọn đấy."
Giang Vân Biên nhìn cái tạp dề màu đen của mình, hạ lông mi đang run rẩy xuống: "Bắt đầu thôi."
Dì giúp việc trong nhà biết làm điểm tâm ngọt, ở bên cạnh để có thể tiện giúp đỡ.
Có vẻ như là biết tay nghề của anh em hai người không tốt, nên Kỷ Mặc mua rất nhiều chocolate dự bị, Giang Vân Biên cắt thành từng miếng rồi đun cách thủy, cùng Giang Vân Dĩ nhìn chằm chằm bếp lửa.
"Anh hai, hỏi anh chuyện này." Giang Vân Dĩ đến bên cạnh cậu, dáng vẻ giống như thỏ con tò mò.
"Em nói đi."
"Có phải anh thích Omega nào rồi không?"
"Không có." Giang Vân Biên nghiêng mặt đi, "Vì sao lại nói như vậy?"
"Trước kia anh không thích ăn chocolate, bây giờ đột nhiên lại muốn làm, chắc chắn là làm tặng người khác." Giang Vân Dĩ mím môi, "Là ai vậy anh?"
Từ sau khi ba mẹ ly hôn, Giang Vân Dĩ từng tận mắt chứng kiến Giang Vân Biên trải qua bao nhiêu khổ sở.
Giang Vân Biên đột nhiên có bạn mới, đối với cô mà nói là chuyện bất ngờ xen lẫn vui mừng.
"Thật sự không phải." Giang Vân Biên cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu Giang Vân Dĩ, "Trước khi em có thể khôi phục sinh hoạt bình thường, anh sẽ không yêu đương."
"Bác sĩ nói em đã khôi phục khá tốt rồi, có thể về trường đi học bình thường, em và mẹ đã thảo luận xong rồi, em sẽ đi học ở đại học Omega." Giang Vân Dĩ cười, bẻ khối chocolate, "Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, anh hai."
Giang Vân Biên giơ tay nhéo mặt bánh bao của cô, nghĩ thầm Omega thật đáng yêu.
"Thật sự không có. Chỉ là cá cược với một người bạn, anh thua nên làm chocolate cho cậu ấy mà thôi."
Giang Vân Dĩ chớp chớp mắt: "Ai vậy anh?"
Giang Vân Biên thở dài, lấy ảnh chụp hôm hội thao ra cho cô xem: "Đây, người này."
"Đẹp trai quá!" Giang Vân Dĩ xem ảnh chụp xong, đánh giá đơn giản: "Đẹp giống anh hai của em!"
Sau khi chocolate tan chảy, Giang Vân Dĩ lấy nước đá qua, sau đó ôm ipad đến trước mặt Giang Vân Biên: "Anh hai, em thấy chocolate hình hoa hồng này rất xịn á."
Giang Vân Biên nhìn lướt qua giáo trình dài đến hai mươi phút: "Em quên hai chúng ta là dạng tay tàn rồi à."
Giang Vân Dĩ chưa từ bỏ ý định, ồn ào muốn thử, Giang Vân Biên ở bên cạnh quan sát hồi lâu: "Lá cải nát này em làm không tệ."
Giang Vân Dĩ: "..."
Sau khi làm bông chocolate lên, Giang Vân Biên cho chocolate vào một túi có đường ống.
Lúc chọn khuôn, Giang Vân Dĩ tìm mọi cách đề cử hình trái tim.
Giang Vân Biên từ chối: "Người anh đưa chocolate là con trai mà, đưa hình trái tim rất kỳ quặc."
Giang Vân Dĩ chớp mắt: "Vậy em làm hình trái tim, anh giúp em đưa thêm một phần nha?"
Giang Vân Biên không biết làm sao, chuẩn bị xong thì gửi tin nhắn cho Chu Điệt: [Em gái tôi cũng muốn đưa chocolate cho cậu, có tiện nhận thêm một phần không?]
[Chu meo meo: Có người cá cược thua, rồi muốn em gái chịu thay sao?]
Giang Vân Dĩ đang làm cánh hoa bằng những chocolate còn dư lại, thì nghe anh hai mình lạnh lùng cười một tiếng.
"Đừng làm cho Chu Điệt." Giang Vân Biên cất điện thoại, mặt không cảm xúc: "Cậu ấy không xứng."
Lúc Kỷ Mặc về đã là giờ cơm chiều, chocolate đã làm xong.
Nhìn thấy mẹ mình, Giang Vân Biên vẫn không tự chủ được cứng đờ cả người, ngồi trên bàn ăn cũng duy trì yên lặng.
Kỷ Mặc cầm tách trà lên, nhấp một ngụm mới nâng mi nhìn Giang Vân Biên: "Con trả phòng rồi à?"
Giang Vân Biên dạ một tiếng: "Con dọn về trường học."
"Không đến chỗ Giang Mộ sao?"
Giang Vân Biên hơi mím môi, không trả lời.
Kỷ Mặc nhìn mặt cậu, đầu ngón tay gõ gõ miệng tách: "Nếu con thật sự không vui, thì về nhà đi."
Giang Vân Biên ngẩng đầu nhìn mẹ, dường như là buổi chiều làm việc hơi mệt mỏi, bà ngồi trên ghế nhẹ nhàng xoa giữa mày: "Con sắp thi đại học đúng không? Trong nhà ít nhất còn có dì nấu cơm, con về cũng có người giúp con giặt quần áo."
Giang Vân Biên sửng sốt, lúc này mới nhận ra được mẹ đang nói gì.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, mẹ gọi cậu về nhà.
Nhưng cậu ngay cả được thương cũng không dám: "Không sao, con ở trường học cũng được ạ."
Kỷ Mặc nhìn cậu thật sâu, âm thanh rất nhẹ: "Vân Dĩ nói muốn đến tiệc tối Nguyên Đán ở trường con, bác sĩ cũng đồng ý rồi, ngày đó con nhớ chăm sóc nó."
Giang Vân Biên thả tay xuống, nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay em gái: "Dạ."
...
Tháng mười hai đã qua hơn một nửa, thời tiết hoàn toàn chuyển lạnh.
Lúc Chu Điệt nhìn thấy Giang Vân Biên, cậu mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng có viền, cổ mang khăn choàng màu nâu, ưu thế làn da trắng giờ phút này hoàn toàn lộ ra.
Đổi quần áo khác, Giang Vân Biên lại mang cho hắn chút cảm giác mới mẻ.
Kỷ Mặc mua cho cậu khá nhiều quần áo, khi Giang Vân Biên mang về đến ký túc xá đã có hơi mệt, cậu thả lỏng khăn choàng trên cổ, vừa định mở cửa thì đã gặp Chu Điệt đi ra.
"Về rồi à?" Chu Điệt nhìn sườn mặt có hơi hồng của cậu, nghiêng người tránh ra.
"Ừm." Giang Vân Biên mang quần áo đến đặt trên mặt bàn, sau đó mới quay đầu lại, "Chu Điệt."
Người chuẩn bị đi ra ngoài lại lui về sau một bước, quay đầu nhìn cậu.
Giang Vân Biên nhẹ nhàng ho khan một chút, từ túi áo khoác lấy ra cái hộp lớn cỡ bàn tay, bước lên nhét cái hộp vào túi áo hắn.
"Được rồi, lui ra đi."
Chu Điệt hơi nhướng mày, khi lấy hộp ra nhìn thấy cái nơ nhỏ màu đỏ trên đó, không nhịn được cười nhẹ: "Tôi có thể mở nó ra không?"
"... Tôi cũng đâu có cột tay cậu lại."
Hắn mở ra, bốn viên chocolate màu đen hình tròn yên tĩnh nằm ở bên trong.
"Ừm, tôi có tự nếm thử một chút," Giang Vân Biên thản nhiên nhận xét, "Hương vị bình thường, còn không ngon bằng mua ở ngoài, tài nấu nướng của tôi không giỏi, cậu tạm chấp nhận đi."
Vừa dứt lời, Chu Điệt đã lấy ra một viên.
Hắn nhẹ nhàng liếm bụng ngón tay, cười nói: "Thật ngọt."
Khi Giang Vân Biên thu dọn xong trở lại phòng học, chỗ ngồi gần cậu đã ồn ào cãi nhau.
Cậu đi đến gần, mới phát hiện là cái loa lớn Cao Tử Ninh: "Rốt cuộc là ai vậy! Là Omega tâm cơ nào! Đã thật sự đưa chocolate cho Chu Điệt của chúng ta hả!"
Một nam sinh khác cũng vô cùng đau đớn nói theo: "Hai cây cải thảo trong lớp chúng ta lại bị gặm mất một cây rồi! Là Omega ngọt ngào nào có bản lĩnh như vậy chứ!"
Giang Vân Biên nhìn kỹ lại mới phát hiện trên góc bàn Chu Điệt đặt hộp chocolate mình đưa.
Chu Điệt ngồi tại chỗ nhướng mi đầy ẩn ý: "Giang Vân Biên nhìn thấy, hỏi cậu ấy đi."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu, Giang Vân Biên: "... Các cậu muốn chết thì cứ đến hỏi tôi."
Mọi người yên lặng, không ai muốn chết.
Khi trở lại chỗ ngồi, Giang Vân Biên tức giận thấp giọng cảnh cáo: "Đừng làm loạn tinh thần của tôi nữa."
Đầu ngón tay Chu Điệt nhẹ nhàng gõ hai cái lên hộp chocolate: "Được."
"Tôi muốn đi phòng học nhạc với cậu." Hứa Trạm ghé vào trên bàn Giang Vân Biên, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Tiết mục của Giang Vân Biên và Chu Điệt đã định rồi, bọn họ được phép tuần này đến phòng học nhạc luyện tập. Giang Vân Biên chống cằm nhìn cậu ta: "Cậu qua đó làm gì?"
"Bưng trà, rót nước, việc gì tôi cũng làm được!" Hứa Trạm thành khẩn nói: "Chỉ cần nghỉ được tiết tự học buổi tối, thần thiếp đều có thể làm được."
Giang Vân Biên nhìn ánh mắt nóng lòng muốn thử của Cao Tử Ninh bên cạnh, sau đó vô tình đẩy tay Hứa Trạm ra: "Trẫm, không cho phép."
Nói xong, còn diễn sâu quay đầu lại: "Điệt phi, chúng ta đi thôi."
Phòng học nhạc đã được dọn dẹp qua, lúc hai người đến còn ngửi được mùi của máy làm mát không khí.
Giang Vân Biên mở cửa sổ để gió đêm thổi vào, duỗi người: "Thật là dễ chịu."
Chu Điệt bỏ cặp sách xuống, điện thoại vang lên.
[Từ Chiêu Nhược: Hôm nay có người nhận được chocolate, mọi người đều nghi ngờ cậu ấy thoát kiếp độc thân rồi, nhiều người lớp Omega khóc lóc vì cú sốc này, cậu đoán xem người này là ai?]
Ngón tay Chu Điệt gõ trên màn hình, cuối cùng trả lời một câu: [Nhận lời tốt này của cậu.]
Giang Vân Biên vừa định cởϊ áσ khoác, Chu Điệt đã giúp cậu cầm lấy.
Chu Điệt cười khẽ: "Thần thiếp giúp Hoàng thượng thay y phục nha?"
Giang Vân Biên cũng không nhịn cười được: "Cậu đủ rồi đấy."
Chuẩn bị xong, Chu Điệt ngồi vào đàn dương cầm chơi điện thoại trước, Giang Vân Biên đang tính ngày tháng: "Thứ sáu là kiểm duyệt lần đầu, thứ sáu tuần sau là tiệc tối Nguyên Đán, cậu nói xem chúng ta có nên tùy tiện ứng phó hay không?"
Chu Điệt tìm bài hát, đặt điện thoại ở trên bàn: "Bài này được không?"
Là một bài hát tiếng Anh, khi Giang Vân Biên nghe được nhạc dạo còn hơi sửng sốt, vì đây là bài hát lúc trước cậu rất thích.
"《It's You》? Rất biết thưởng thức nha Chu Điệt." Giang Vân Biên nhìn lời bài hát, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước cậu ngồi trong phòng, tự đàn tự hát, em gái giúp cậu quay hình.
Trong khoảng thời gian cậu là Thập Tự Tinh, bài hát cover được yêu thích nhất cũng là bài này.
"Ừm, tôi rất thích bài này." Tay Chu Điệt nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, thân người hơi nghiêng về trước, gần nửa khuôn mặt bị cánh tay chắn đi, chỉ còn đôi mắt đang chăm chú nhìn Giang Vân Biên.
Ánh mắt Enigma so với ánh trăng ngoài cửa sổ còn muốn mềm mại hơn, mang theo chút ý cười vụn vặt, như là ngôi sao đang rơi vào trong con ngươi đậm màu ấy.
Hắn lặng lẽ gói gọn những chờ mong bằng cảm xúc tinh tế để chờ đợi Alpha trước mặt.
Khi Giang Vân Biên mở miệng, một vị trí nhỏ nào đó trong lòng cậu trong tích tắc như mất đi cái gì, ngay sau đó lại được lấp đầy bởi thứ gì đó.
Hơi nóng phát ra làm cả trái tim đều rung động.
"If I'm ever gonna fall in love, I know it's gonna be you." 【1】
[Nếu như anh phải lòng một ai đó, thì anh biết, người đó chính là em.] 【2】
Trong những đêm không thể ngủ yên, Thập Tự Tinh - người dịu dàng nhất trong bầu trời đầy sao của hắn, đang ở ngay trước mặt.
Đã lâu Giang Vân Biên không hát bài hát này, có mấy từ hát không đúng, hát xong thì có chút ngượng ngùng: "Sao tôi cảm thấy bài hát này khó như vậy..."
Ngẩng mặt lên, mới phát hiện Chu Điệt đang nhìn mình không chớp mắt.
Ánh mắt ấy không giống như bình thường, nhìn đến mức Giang Vân Biên nóng cả mặt, cậu dời mắt đi: "Cậu sao vậy?"
Nếu ngày thường khi đi làm thêm cậu chịu bỏ ra hai phần tâm tư chú ý đến những cô gái dưới sân khấu si mê vì cậu, thì đại khái đã có thể phân biệt được ánh mắt Chu Điệt hiện giờ.
Cậu không để ý nhiều, cũng không nhận ra được dịu dàng trong mắt Enigma đều gắn liền với ba chữ Giang Vân Biên.
"Cậu hát rất dễ nghe." Chu Điệt nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
"Cảm ơn cái gì..." Giang Vân Biên không hiểu chuyện gì, cũng không hiểu được sao mình hát một bài lại được người khác cảm ơn, "Tôi thấy bài hát này không được đâu, nó quá mức lụy tình rồi."
Chu Điệt chậm rãi ngồi thẳng dậy, hơi gật đầu: "Cậu nói đúng."
Không thể để cho người khác nghe Giang Vân Biên hát bài này được.
Chu Điệt tìm thấy bản piano của phần biểu diễn, xem hai lần thì đàn thử, hai người tập luyện hai lần cảm thấy cũng khá tốt.
"Cậu thật sự đúng là có tài năng bẩm sinh nha." Giang Vân Biên nhìn bản nhạc trên điện thoại, đầu ngón tay chạm nhẹ lên phím đàn, "Xem hai lần là biết?"
Chu Điệt nhìn ngón tay thon dài của cậu, tay hắn nhẹ nhàng ấn xuống phím đàn màu trắng: "Cậu muốn học không?"
Giang Vân Biên có chút hứng thú: "Một đoạn ngắn nhé?"
Chu Điệt giảng một chút điều cơ bản về quy luật phím đàn cho cậu, Giang Vân Biên ngồi ở bên tay phải hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng với mùi hương bạc hà thanh đạm theo sợi tóc Giang Vân Biên truyền đến.
"Đây là hợp âm à?" Giang Vân Biên dựa theo hắn chỉ nhẹ nhàng ấn xuống.
Lông mi Chu Điệt hơi hạ xuống, tay phải hắn nhẹ nhàng nhích lại gần tay trái Giang Vân Biên, ngón trỏ dừng lại trên khớp xương ngón áp út của cậu, hơi di chuyển ra bên ngoài một chút.
Nhiệt độ lòng bàn tay dây dưa, đầu ngón tay Alpha mát lạnh vừa phải.
Hắn thu lại suy nghĩ trong lòng, thấp giọng sửa cho cậu: "Không phải, cách cái này mới đúng."
(hợp âm được tạo thành từ