Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Buổi biểu diễn cửa Lâm Lộc kết thúc.
Vẫn là chuyên chú vũ đạo như cũ, không có bất kỳ khiêu khích diễm tục gì, cũng không cô phương tự thưởng, khách nhân dưới đài uống rượu nói chuyện phiếm, không có người tĩnh lặng hạ tâm xem cậu biểu diễn, càng không cần nói reo hò.
* Cô phương tự thưởng (孤芳自赏): chỉ tự yêu mình, tự phụ về bản thân.
Nhưng trong lòng Lâm Lộc rất trầm tĩnh.
Mấy ngày nay ở chỗ Ninh Trí Viễn, tựa như đã mở thông quan khiếu.
Cậu dần dần thất vọng rồi, trong ánh mắt không hề có hỉ nộ ái ố của Ninh Trí Viễn.
Giống như xua tan một đám mây mù lớn bao phủ trong lòng, ngược lại cậu cảm thấy rõ ràng chân trời có một ngôi sao.
Đầu gối cậu, quyết định thời gian của cậu không còn nhiều.
Mỗi một lần lên đài không thể làm thất vọng, phải bảo trì phát huy trạng thái cho thật tối —— Cho dù chỉ là biểu diễn ở câu lạc bộ múa thoát ý, cũng là như vậy.
Khi cậu sắp sửa xuống đài, giám đốc Trương đột nhiên cầm theo một đóa hồng đi lên phía trước.
"Là ai đưa?"
Phản ứng đầu tiên chính là nhìn dải lụa.
Nhưng không xuất hiện một chữ "Ninh" rồng bay phượng múa kia.
Lâm Lộc thở ra một hơi —— Xem tra Bạch Vụ đoán không đúng, Ninh Trí Viễn không tới.
Đến nỗi thất vọng hay là may mắn, chính bản thân Lâm Lộc cũng không rõ.
"Vị ông chủ Vương kia.
Lâm Lộc, hắn không phải là lần đầu đưa hoa cho cậu, cậu không ấn tượng chút nào sao?"
"Ông chủ Vương...."
Lâm Lộc ngẩng đầu, nhìn thấy dưới đài có một người đàn ông răng hô có hơi đáng kinh nhìn cậu cười, còn nâng ly rượu lên.
Ở dưới ánh đèn mê ly của Dạ Mị, bụng bia của hắn hết sức bắt mắt.
"Lâm Lộc, ông chủ Vương kia muốn hẹn cậu lát nữa đi ăn bữa tối."
"Nhưng mà tôi nhớ là tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không ra ngoài cùng khách.
Tôi chỉ ở đây làm công, ngoại trừ múa cũng không liên quan gì đến Dạ Mị.
Sau đó, rất lâu ông chủ Vương cũng không tìm tôi.
Tại sao đột nhiên lại bắt đầu đưa hoa?"
"Tại sao lại bắt đầu, chính trong lòng cậu cũng không rõ sao?"
Giám đốc Trương thấp giọng cười rộ lên, ngữ điệu ái muội.
"Lúc trước cậu ra ngoài cả ngày với vị khách nhân kia, hẳn là cũng bị hắn làm qua đi? Vậy coi như cậu cũng thông suốt rồi.
Về sau đừng ra sức từ chối nữa, ngoan ngoãn phục vụ mấy người khách.
Cậu càng kiếm được nhiều tiền, làm đại gia cũng rất dễ.
Nếu không, chỉ sợ về sau chính cậu sẽ hối hận.
Ông chủ Vương là người không tồi, nếu cậu dỗ ngọt hắn cho tốt, hắn sẽ ra tay rất hào phóng, cũng không làm khó người, đây chính là công việc tốt, thế nào? Có đi hay không?"
Lâm Lộc lắc lắc đầu.
"Thật xin lỗi, phiền anh từ chối ông chủ Vương giúp tôi.
Tôi chỉ ở đây múa, không ra ngoài với ai hết."
Giám đốc Trường cười hắc hắc, lộ ra vẻ tươi cười "Quả nhiên là như thế".
"Đúng không? Lâm Lộc, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?"
"Ban đầu