"Tiểu Ngạo ca, tôi nào dám lừa anh! Chính là tôi thấy Lâm Lộc không biết xấu hổ, thế nhưng muốn đào góc tường của anh, cho nên mới nghĩ cách cho anh hết giận không phải sao."
Vũ nữ thoát y thấy lừa gạt không được, nhanh chóng lộ vẻ tươi cười.
"Thật sự, Tiểu ngạo ca anh xứng với Trang đại thiếu hơn nhiều.
Trừ bỏ anh, còn có xứng để Trang đại thiếu sủng hạnh? Lâm Lộc là cái rắm gì! Tiểu Ngạo ca tôi nói với anh, chờ cho Lâm Lộc và ông chủ Vương ở bên nhau, Trang đại thiếu kia khẳng định chướng mắt hắn, tôi đây là giúp anh đó!"
"Cút xa một chút!"
Tiểu Ngạo đẩy ả ra một phen.
Sực lực toàn thân của Lâm Lộc đều dựa ở trên cửa, ông chủ Vương nhào vào người cậu giãy giụa.
Lại không ngờ ván cửa phía sau đong đưa vài cái, đột nhiên bị mở ra bên ngoài.
Lâm Lộc ngã về phía sau, đáp lên người Tiểu Ngạo.
"Sao lại thế này? Lâm Lộc anh nặng quá! Đứng lên!"
Chán ghét mắng một tiếng, Tiểu Ngạo muốn đẩy Lâm Lộc ra.
Ngay lập tức, động tác của hắn dừng lại, giật mình nhìn vào trong phòng.
Mới vừa rồi Lâm Lộc chạy trốn làm đổ ghế dựa, đóa hoa hồng kia cũng bị hai người đạp dưới chân.
Cánh hoa hỗn độn khắp nơi, màu đỏ rơi xuống ghiền thành bùn đất.
Hơn hết quần áo Lâm Lộc hỗn độn, ông chủ Vương đối diện lại thở hồng hộc, vẻ mặt dữ tơn -- Rốt cuộc Tiểu Ngạo đã lăn lê bò lết ở Dạ Mị này nhiều năm như vậy, còn trường hợp gì chưa thấy qua?
Cái này sao có thể là yêu đương vụng trộm? Căn bản là bức hoan!
"Các người.....Lâm Lộc, rốt cuộc sao lại thế này?"
Tuy rằng Dạ Mị là chốn mua vui, nhưng cũng phải chú ý quy củ.
Ít nhất là ngươi tình ta nguyện, kinh doanh da thịt cũng là kinh doanh, tuyệt đối không thể ép người mua bán.
Sau lưng Lâm Lộc nhất định có lý do khác! Là ai tính kế Lâm Lộc?
Không đợi Tiểu Ngạo tiêu hóa hết tình cảnh này, Lâm Lộc đã bị vũ nữ thoát y kia đỡ lên.
"Cám ơn cô."
Lâm Lộc còn đang kinh hồn, sắc mặt trắng bệch, lại còn lễ phép nói cảm ơn với ả.
Sắc mặt ông chủ Vương trong cửa âm trầm.
"Mỹ Hoa, cô làm gì? Giám đốc Trương đã nhận chỗ tốt...."
Còn chưa dứt lời, biến cố đột nhiên xảy ra! Vũ nữ múa thoát y đột nhiên dùng sức đẩy Lâm Lộc! Đứng thẳng không xong, cậu ngã về phía cửa phòng, đụng trúng người ông chủ Vương!
Rầm một tiếng! Lại là vũ nữ thoát y đóng cửa phòng lại.
"Không được....Tiểu Ngạo! Giúp tôi!"
Lâm Lộc gấp đến độ muốn khóc, tránh thoát ôm ấp của ông chủ Vương muốn đi.
Nhưng cánh cửa lại bị khóa ở bên ngoài lần nữa.
Cậu không nghĩ đến, hai người kia thấy chết lại không cứu, lại đẩy cậu về móng vuốt của ông chủ Vương lần nữa!
"Cô làm gì?"
Tiểu Ngạo quay đầu, ép hỏi vũ nữ múa thoát y.
Người phụ nữ kia cười miả, tự tin có thừa mà giải thích.
"Đây không phải là chuyện tốt của Lâm Lộc và người ta sao? Tiểu Ngạo ca, chuyện này không liên quan đến chúng ta.
Chúng ta đi thôi, đừng động đến bọn họ...."
"Chuyện tốt cái gì? Cô không nhìn ra Lâm Lộc không muốn sao!"
"Tiểu Ngạo ca, đây không phải là không cho hắn đoạt Trang đại thiếu với anh sao!"
Chát một tiếng! Cái tát thanh thúy, năm ngón tay đỏ tươi hiện trên gương mặt của vũ nữ thoát y.
Tiểu Ngạo giận đến mặt đỏ bừng bừng, mở miệng mắng.
"Bớt đánh rắm cho tôi! Ông đây tiện như vậy, phải dùng loại biện pháp này đi thắng anh ta? Ông đây là đầu bảng của Dạ Mị! Toàn bộ Dạ Mị, không ai ép được tôi! Cho dù tôi có tiện, cũng mẹ nó không cần tìm người tới cưỡng ép anh ta, mới dám đi đoạt lấy người tôi thích! Cô tránh ra cho tôi!"
"Tiểu Ngạo ca, anh đừng động! Lâm Lộc và anh căn bản không có giao tình...."
"Giao tình cm cô! Cho dù anh ta là kẻ thù của tôi, tôi cũng không nhìn anh ta bị người ép buộc! Còn không mau cút đi!"
Trong phòng, Lâm Lộc giãy giụa tuyệt vọng với ông chủ Vương.
Nhưng cậu không nghĩ đến, cửa phòng lần này lại túm mở được.
Lần này, cậu thật sự không hề phòng bị, ngã thật mạnh vào người Tiểu Ngạo.
Tiểu Ngạo bắt lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo cậu về phía sau mình.
Hắn cũng không nhìn Lâm Lộc, chắn giữa cậu và ông chủ Vương.
"Tiểu Ngạo, có ý tứ gì? Năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt của ta, ngươi muốn làm gì?"
Ông chủ Vương nhíu mày tới gần.
"Vừa rồi thấy ngươi vô tâm, ta cũng không muốn so đo với ngươi.
Nhưng ngươi còn xông tới, đây là cố ý đi? Muốn làm gì, đi qua đi lại.
Ta và Lâm Lộc còn chút chuyện chưa nói xong đâu."
Giọng điệu vẫn còn tính là khách khí, ý tứ lại mang theo uy hiếp.
Rốt cuộc giọng điệu "khách khí" là thân phận dành cho đầu bảng Dạ Mị -- Tốt xấu gì đánh chó cũng phải nhìn chủ, sau lưng Dạ Mị cũng không phải không có người chống lưng, không thể tùy tiện đắc tội.
Nhưng đối với Tiểu Ngạo, hắn không thấy nửa điểm đứng dậy nổi.
Trong mắt hắn, ra tới đây bán, còn so hắn với người sao?
Nhưng ông chủ Vương không nghĩ đến, thế nhưng Tiểu Ngạo không chút sứt mẻ.
Đừng nói nhận lỗi, hắn cũng không có chút ý định tránh ra.
"Ông chủ Vương, tất cả đều là hiểu lầm.
Là tiện nữ kia tự mình ra mặt, làm trò quỷ ở bên trong.
Ông chủ Vương, tôi là người đứng đầu bảng, trước tiên tôi xin lỗi ngài.
Sau đó tôi tìm ông chủ tới, kêu ngài ấy xử trí chuyện này."
Nói mấy câu cứng rắn đó, trong lòng Tiểu Ngạo biết ông chủ Vương nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Cho nên hắn nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, xoay người rời đi.
Quả nhiên, tiếng phẫn nộ gầm gừ từ phía sau truyền đến.
"Ngươi con mẹ nó! Tiểu Ngạo, ngươi là cái thá gì! Thông đồng với Lâm Lộc chơi ta có phải không? Ngươi để hắn lại đây, nếu không ta lộng chết ngươi! Ngươi có nghe không!"
Tiếng mắng chửi tức muốn hộc máu, Tiểu Ngạo lại mắt điếc tai ngơ, bước chân càng nhanh.
Hắn càng kéo càng chặt, cánh tay Lâm Lộc sinh đau, dường như có thể cảm giác được sự cấp bách của Tiểu Ngạo dọc theo xương cổ tay, đánh sâu vào thần kinh cậu.
(Truyện chỉ được post duy nhất tại tài khoản w//a//t//t//p//a//d.
CÒN LẠI ĐỀU LÀ ĂN CẮP)
Rẽ hai ba lần, đã sắp tới đại sảnh.
Lâm Lộc mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại cảm giác được một lực túm thật lớn ở trên vai, chính là kéo thân thể cậu lại.
Là ông chủ Vương đuổi theo.
Mặt hắn đầy mồ hôi, tức giận đến lỗ mũi phình to ra.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu đỏ, giống như muốn ăn thịt người.
Hắn mở miệng ra, nước miếng theo tiếng mắng chửi người cùng nhau lao ra.
"Kỹ nữ! Dừng lại cho ta! Thật cho rằng ta ăn chay tùy tiện để loại tạp chủng các ngươi trêu đùa sao!"
Còn chưa dứt lời, bàn tay thô trán mang theo gió, đổ ập về phía mặt Lâm Lộc!
Tiểu Ngạo đột nhiên dừng lại.
Hắn kéo Lâm Lộc về sau lưng mình lần nữa.
Một tát kia nện ở mũi Tiểu Ngạo.
Ông chủ Vương dùng sức rất lớn, cái tát ấn rõ ràng ở trên mặt, lướt qua cái mũi tinh xảo.
Máu mũi chảy ra ào ạt.
"Tiểu Ngạo, cậu