Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Ôm Lâm Lộc vào trong lồng ngực mình, Ninh Trí Viễn khẽ nâng hàm dưới, biểu cảm không vui.
Hắn nắm tay Lâm Lộc đưa đến trước mặt, nhìn mảng bầm xanh kia, sắc mặt lại càng lạnh hơn.
"Mặc kệ ngươi suy nghĩ cái gì, tốt nhất nên thu liễm một chút.
Lôi kéo Lâm Lộc liên lụy tới mấy chuyện rách nát này, ngươi suy xét rõ hậu quả! Nghe hiểu không?"
"Trí Viễn ca, anh đang nói cái gì vậy?"
"Câm miệng.
Không đến phiên cậu nói chuyện."
Lâm Lộc nhăn mày lại, muốn mở miệng, lại bị Ninh Trí Viễn hung hắn ấn ở trong ngực.
"Trí Viễn ca, thật sự anh đừng nói như vậy.
Tiểu Ngạo là đang giúp em."
"Tôi nói không đúng sao? Vốn dĩ hắn cũng phải cái thứ gì tốt, nhưng mà chính cậu Lâm Lộc, ngu xuẩn tới mức tin tưởng loại người này."
Ninh Trí Viễn cười trào phúng, khinh miệt nhìn Tiểu Ngạo.
"Không có bản lĩnh, tính tình náo loạn không nhỏ.
Lúc trước xuống sân khấu, người làm khó Lâm Lộc chỉ có một mình ngươi? Lần sau nếu để tôi nhìn thấy, không tha cho ngươi!"
"Trí Viễn ca.
Thật sự không phải như vậy! Hôm nay không phải Tiểu Ngạo liên lụy em, là em liên lụy đến cậu ấy!"
Mắt thấy bóng dáng Tiểu Ngạo cứng đờ, Lâm Lộc vội vàng mở miệng giải thích.
"Cậu ấy là vì cứu em, mới chọc tới ông chủ Vương! Vốn dĩ, cậu ấy có thể mặc kệ em...."
"Đừng tự cho mình là đúng nữa.
Tôi nói là tôi đến cứu anh khi nào?"
Tiểu Ngạo mở miệng, cứng cổ trừng Lâm Lộc.
Hắn không còn khóc nữa, sắc mặt lạnh như băng.
Lâm Lộc nhìn trên người hắn, lại không nhìn ra bóng dáng thiếu niên mới run rẩy vừa rồi.
"Tôi chán ghét anh không biết sống chết, dám có chủ ý với Trang đại thiếu! Giả bộ thuần khiết cái gì? Anh cho rằng anh cao quý hơn tôi sao? Không cần tự cho mình là đúng, ai là bạn của anh? Anh kêu người đàn ông của anh yên tâm, vốn dĩ tôi cũng không lui tới gì với anh! Nếu không phải tôi cảm thấy loại tiện nhân như anh không xứng bị thêm vào chiếu cố như vậy, hôm nay tôi sẽ không quan tâm anh!"
Ánh mắt Ninh Trí Viễn chợt tối đi.
Hắn ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Ngạo.
Ánh mắt kia làm trong lòng Lâm Lộc cả kinh.
Cậu vội nhào lên ôm lấy Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, chúng ta đi thôi! Anh đừng so đo với Tiểu Ngạo, cậu ấy nói loạn....."
"Tránh ra."
Ninh Trí Viễn kéo Lâm Lộc ra, đi đến trước người Tiểu Ngạo.
Hắn từ trên cao nhìn Tiểu Ngạo chằm chằm.
"Nói rõ ràng cho ta.
Ngươi nói thêm vào chiếu cố Lâm Lộc, là có ý gì."
"Còn có thể có ý gì?"
Đột nhiên mở miệng không phải là Tiểu Ngạo, mà là người vừa rồi bị ăn một cái tát, vũ nữ thoát y hồi lâu cũng chưa dám tiếp lời kia.
"Nhìn hắn vẫn luôn muốn câu được đại kim chủ ở Dạ Mị này, lại không ai chịu muốn hắn.
Chúng ta thấy hắn đáng thương, giới thiệu ông chủ Vương cho hắn.
Ai biết sau lưng hắn nói đồng ý, lại gây chuyện trước mặt ông chủ Vương! Thật đủ đê tiện, bán mình không phải là chủ ý của ngươi sao?"
Vũ nữ thoát y sợ sự việc bại lộ liên lụy đến mình, nhanh chóng hắn toàn bộ nước bẩn lên người Lâm Lộc.
Giám đốc Trương đã tới từ sớm, nhưng vẫn không chịu lộ diện, e là cũng sợ bị liên lụy.
Giờ phút này nghe được những lời này, hắn cũng nhảy ra hát đệm theo.
"Chính là có chuyện như vậy! Chính miệng Lâm Lộc nói với tôi, muốn ông chủ Vương đến phòng thay quần áo của cậu ta, hai người lén lén tâm sự.
Còn nói người khác đừng đến quấy rối, bọn họ muốn ở cùng một chỗ ít nhất hai giờ mới đủ.
Đây đều là chính tôi nghe cậu nói, Lâm Lộc, cậu cũng không thể chối bỏ!
Kết quả, chính cậu không hợp lại với ông chủ Vương, ngại tiền không đủ đúng không? Vậy cậu cứ từ từ thương lượng đi, làm cho ngài ấy phải gặp họa lớn như vậy?
(Truyện chỉ được post duy nhất tại tài khoản w//a//t//t//p//a//d VyLeThuy4.
Ai đọc lậu không đọc được mấy chương trước tôi cũng hả hê lắm:))))
Lâm Lộc, tôi nhưng nói cho cậu! Nếu không phải cậu cầu xin tôi, tôi cũng không thể đáp ứng giúp cậu! Hiện tại, cậu đắc tội với khách nhân quan trọng nhất Dạ Mị, cậu nói nên làm sao bây giờ! Loại khách quý như ông chủ Vương, tôi lại đảm đương không nổi, cậu tự cầu phúc đi!"
"Anh nói dối!"
Lâm Lộc gấp đến độ đỏ mắt.
"Rõ ràng tôi kêu anh trả lại hoa hồng, cũng chưa bao giờ hẹn người gặp mặt! Là ông chủ Vương đột nhiên xông tới, trước nay tôi chưa hề chủ động làm gì với ông ta!"
"Ý của cậu, là tôi vu oan cho cậu? Thật là buồn cười, tới Dạ Mị đều là vì kiếm tiền, làm sao có người đẩy tiền ra bên ngoài? Cậu không phải vì tiền, cậu đến nơi này làm gì? Lại nói chúng tôi nhiều người làm minh chứng như vậy -- Tiểu Ngạo cậu nói có phải không? Lâm Lộc cậu ta làm trăm phương nghìn kế muốn câu đại kim chủ, có phải là tiện nhân không?"
Trong lúc nhất thời, đông đảo ánh mắt đều dán ở trên người Tiểu Ngạo.
Giám đốc Trương lại liều mạng đưa mắt ra hiệu cho hắn -- Chỉ cần ngươi nói một câu, là có thể hủy hoại danh dự của hắn hoàn toàn!
Chỉ cần một câu mà thôi.
Hủy hoại hắn, chẳng phải ngươi liền có thể cướp được Trang đại thiếu của ngươi sao?
Không phải ngươi chán ghét Lâm Lộc sao, muốn Lâm Lộc cách xa Trang đại thiếu một chút sao? Vậy làm đi, hắn sẽ không có cơ hội được Trang đại thiếu ưu ái nữa!
Lâm Lộc nhìn cũng đã hiểu.
Sắc mặt cậu trắng bệch.
"Tiểu Ngạo.....Cậu biết là tôi trong sạch đúng không?"
Mặt cậu đầy vẻ cầu xin nhìn về phía Tiểu Ngạo, nhưng Tiểu Ngạo lại không cho cậu một ánh mắt.
Ngược lại lạnh lùng nhìn về Ninh Trí Viễn, khóe môi lộ ra ý tươi cười không rõ.
"Lâm Lộc, tôi còn tưởng rằng anh thật sự thanh cao.
Đối với cái nhìn của chúng tôi, trước nay đều khinh thường.
Mắng anh càng khó nghe cũng có, anh cùng chưa từng biện giải cho mình qua.
Hôm nay, tại sao đột nhiên sợ hãi như vậy."
"Tiểu Ngạo! Cầu xin cậu...."
Tiểu Ngạo duỗi tay chỉ Ninh Trí Viễn.
"Anh để ý như vậy, là bởi vì hắn cũng ở chỗ này sao?"
"Tiểu Ngạo, cậu còn nói lời vô nghĩa làm gì! Nhanh chóng làm chứng đi, Lâm Lộc vốn dĩ câu dẫn ông chủ Vương, mới làm dáng õng ẹo! Việc hôm nay chính là cậu ta gây nên, hẳn là chính cậu ta phải phụ trách! Cậu mau nói đi!"
Giám đốc Trương thấy cậu chưa bị ăn nước bẩn, e sợ lại xảy ra biến cố lần nữa.
Hắn thúc giục không ngừng, lôi kéo yết hầu Tiểu Ngạo phát ra tiếng giúp hắn.
Nhưng Tiểu Ngạo lại cố ý không tiếp lời, mà là khiêu khích nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
"Vị tiên sinh này, ngài nói như thế nào?"
"Trí Viễn ca, em thật sự không có!"
Bị đổ tội như vậy, Lâm Lộc hết đường chối cãi, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Ninh Trí Viễn lại chỉ lãnh đạm liếc cậu một cái.
Hắn cũng không nói gì, tầm mắt lại nhìn về phía Tiểu Ngạo.
"Ý của ngươi, là tự Lâm Lộc phạm tiện, chủ động trêu chọc tên ngu xuẩn trên đất kia?"
Hắn gõ điếu thuốc, mũi chân tùy ý đạp ở trên người ông chủ Vương.
Khẩu khí giống như đang đàm luận về một bãi bùn lầy.
"Nếu là tôi nói, ngài tính đối đãi với Lâm Lộc như thế nào?"
"Cái này còn phải hỏi sao? Nếu cậu ta thật sự làm ra loại chuyện này, vậy chờ một gậy gộc đánh gãy hai đùi cậu ta, khóa ở nhà từ từ tỉnh lại đi.
Ta đã nói từ sớm, kêu cậu ta đừng ở bên ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt, nhân cơ hội nhảy múa trêu chọc người, hừ.
Nếu cậu ta không nghe lời, đương nhiên phải bị phạt."
Nháy mắt sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch.
Lời nói vừa rồi của Ninh Trí Viễn, người khác cũng không thật sự tin.
Cũng chỉ cảm thấy là buông lời hung ác thôi, ai lại nghĩ ra tay tàn nhẫn đến nước này? Tiểu tình nhân mình bao dưỡng thông đồng với người khác, tát hai cái quăng ra ngoài không phải là được rồi sao.
Sao có thể thật sự vì cái này, lại đánh gãy chân người ta?
Nhưng Lâm Lộc biết, Ninh Trí Viễn người này, cũng sẽ không nói ra những lời quá mức tàn nhẫn.
Nhưng hắn nói là làm, thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào, cũng sẽ làm ra như lời mình nói!
Nếu là thật sự tin mình thông đồng với ông chủ Vương, Lâm Lộc lại không