"Cậu nói, tôi đối với Lâm Lộc, có phải thật sự hơi hà khắc rồi không?"
Ninh Trí Viễn vừa nói, hướng xe đột nhiên thay đổi, thiếu chút nữa lao ra bên đường đụng phải vành đai xanh, Tiểu Chu bị chính nước miếng của mình sặc đến ho khan liên tục, cũng không rảnh lau khóe mắt do bị sặc, nhanh chóng quay đầu qua.
"Ninh tổng, ngài nói cái gì?!".
ngôn tình sủng
"Tôi nói, tôi đối với Lâm..."
"Rốt cuộc ngài cũng tỉnh ngộ sao Ninh tổng! Thì ra trước kia ngài không cảm thấy ngài đối với Lâm ca rất hà khắc sao? Tôi còn tưởng đây là tình thú giữa phu thê hai người.....Khụ, không phải, tóm lại, tôi còn tưởng rằng là ngài cố ý! Lần này lâu như vậy cũng chưa đi đón anh ấy, ngài nghiêm túc buộc anh ấy ra ngoài kiếm tiền sao? Đời này Lâm ca ngoại trừ si mê vũ đạo và Ninh tổng ngài thì cũng không còn những thứ khác, ngài ném anh ấy ra xã hội để tự sinh tự diệt không phải nói giỡn sao?
Một hơi nói hết những lời như vậy, Tiểu Chu hơi thở hổn hển.
Ninh Trí Viễn đối diện nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
"Ý kiến của cậu rất lớn sao, Chu Diệu."
"A...."
Lúc này mới nhớ tới, đối diện là ông chủ.
Nhưng lời này cũng nói ra rồi, không có cách nào nuốt trở lại.
Tiểu Chu theo lời mách bảo của trái tim, lại ăn ngay nói thật.
"Đúng vậy, ý kiến của tôi thật sự rất lốn.
Ninh tổng ngài cũng biết, thời điểm ban đầu tôi đến bên cạnh ngài, kỳ thật cái gì cũng không hiểu.
Tập đoàn Ninh thị khi đó mới bắt đầu rửa tay gác kiếm, có rất nhiều chuyện phải xử lý, bọn A Trình còn kiềm chế không được, muốn làm những hoạt động đen tối dưới đáy.
Lúc trước ở trên đảo kia, bởi vì tôi sai lầm, thiếu chút nữa liên lụy đến Ninh tổng ngài xảy ra chuyện.
Ngài còn nhớ rõ sao?
Sau khi tôi trở về, những thành viên trong tổ chức Ninh thị thái tử gia ngài có ý kiến rất lớn đối với tôi.
Lúc ấy tôi thật sự cảm thấy rất khó khăn.
Những tên giám đốc cấp cao cũng cảm thấy tôi sắp bị Ninh tổng ngài đá ra ngoài, không muốn phối hợp làm việc với tôi một chút.
Sau đó, vẫn là Lâm ca ở bên ngoài văn phòng công khai bảo vệ tôi, còn nói nếu bọn họ còn khinh thường tôi nữa sẽ cáo trạng với ngài giúp tôi, cục diện mới tốt lên.....Lâm ca không phải là người thích cáo mượn oai hùm.
Tôi chưa từng thấy anh ấy mượn danh hào của ngài để làm việc cho mình, nhưng lúc đó lại phá lệ vì tôi.
Sau đó tôi đi cảm ơn anh ấy, Ninh tổng, ngài biết Lâm ca nói như thế nào không? Anh ấy nói, đây đều là vì cảm ơn tôi.
Sau khi anh ấy nghe nói ngài gặp nạn trên đảo kia -- Anh ấy cảm ơn tôi, đưa ngài bình an trở về bên cạnh anh ấy.
Anh ấy còn nói với tôi, biết tôi rất trung thành đối với ngài.
Nói chính anh ấy là một người vô dụng, không giúp gì được cho ngài.
Nhờ tôi nhất định phải bảo vệ tốt cho ngài, ngàn vạn lần không thể để ngài xảy ra chuyện...Ninh tổng, cũng chỉ xem biểu cảm lúc ấy của Lâm ca, cũng cảm thấy anh ấy thật sự rất lo lắng cho ngài.
Tôi cảm giác trong lòng anh ấy, mạng của chính mình cũng không quan trọng bằng mạng của ngài!"
Trên kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy Ninh Trí Viễn ngước mắt lên, nghe chuyên chú.
Những việc này, cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói.
Lâm Lộc căn bản chưa từng nói qua với hắn.
Nhưng những chuyện kia, hắn còn nhớ rõ.
Khi đó, Ninh thị mới tránh thoát khỏi cơn khủng hoảng tài chính, gặp phải thời khắc mấu chốt chuyển giao quan trọng.
Hắn quyết định, muốn thoát khỏi tập đoàn "hắc" Ninh thị lập nghiệp, hoàn toàn kinh doanh trong sạch.
Động thái lớn như vậy, liên lụy đến lợi ích của bao nhiêu người.
Trong lúc nhất thời người tính không bằng trời tính, muốn mạng của hắn không chỉ có một hai người.,
Lúc ấy hắn không muốn liên lụy tới Lâm Lộc, lại cũng không nói gì với cậu.
Số lần bị thương quá nhiều, không muốn tốn nhiều lời, thời gian dứt khoát đi gặp cậu cũng không có.
Lần đó trên đảo, xem như giải quyết quyết liệt chuyện cũ một lần.
Cũng gặp một cuộc phản kích lớn nhất, thiếu chút nữa mất mạng.
Xác thật, là Tiểu Chu liều mạng che chở cho hắn, tính cả A Trình, A Hoan, những anh em đó cùng hắn tồn tại trở về nhà.
Kỳ thật khi đó mới bắt đầu, Ninh Trí Viễn đã tín nhiệm tuyệt đối với Tiểu Chu.
Sở dĩ không nói toạc ra, ngược lại mặc kệ hắn bị công kích khinh thường ở công ty, cùng lắm là thả con rắn ra rồi ngồi im, một lưới bắt hết những kẻ không trung thành với mình thôi.
Quả nhiên, không ít người giở trò.
Sau đó đều bị hắn đóng gói thanh trừ đuổi ra khỏi tầng quản lý.
Nhưng hắn cũng không biết, thế nhưng Lâm Lộc đã từng vì hắn, làm loại sự tình này.
"Thật đúng là ngốc.
Tôi có thể xảy ra chuyện gì hay không, chẳng lẽ cậu có thể quyết định? Thế mà còn đi cầu xin cậu...."
"Đúng vậy, có lẽ Lâm ca nên đi cầu A Trình hoặc đội bảo tiêu, bọn họ đều hữu dụng hơn nhiều so với trợ lý nhỏ như tôi.
Tự giễu cười cười, Tiểu Chu khôi phục biểu cảm trịnh trọng.
"Nhưng mà Ninh tổng, Lâm ca ngoại trừ tôi, nào còn biết nói với người nào bên cạnh ngài nữa? Đừng nói là người bên cạnh ngài, chỉ tính bên cạnh anh ấy, cũng có dư lại ai sao? Không có bạn, không có đồng nghiệp, chặt đứt liên hệ với bạn bè và thầy.
Duy nhất cũng chỉ dư lại Lâm gia, lại đối với anh ấy như vậy.
Ngay cả mẹ ruột của chính mình cũng....Ninh tổng, cũng bởi vì tôi phụ trách chung cư bên kia hằng ngày cho ngài, mới xem như tiếp xúc với Lâm ca một chút.
Nếu không, Lâm ca lại càng không có người để nói.
Ninh tổng.....Bảy năm nay trừ bỏ ngài, bên cạnh Lâm ca còn có người nào khác sao? Nhưng hiện tại ngài cũng không cần anh ấy nữa! Ngài cứ đẩy anh ấy đi như vậy, kêu anh ấy phải sống sót như thế nào bây giờ?
"Cậu đây là đang trách tôi sao?"
"Ninh tổng, ngày xem lời nói này của ngài."
Tiểu Chu nhịn không được cười khổ, cuối cùng thở dài một hơi thật sâu.
Hắn quay đầu đi, khởi động xe, xe trở lại trên đường chạy một lần nữa.
"Ngay cả Lâm ca cũng không trách ngài.
Tôi có tư cách gì để trách ngài thay anh ấy chứ?"
Đập chân ga, chiếc xe Bentley màu xám bạc tiếp tục lao vun vun trên đường cao tốc giữa đêm khuya.
Hai người đều không nói chuyện nữa, chỉ còn lại một vầng trăng non trên trời, lẳng lặng chiếu rọi nhân gian.
Rất nhanh, có thể mơ hồ thấy được tập đoàn Ninh thị cao chọc trời.
Lại rẽ qua một ngã tư nữa, đã là đến nơi.
"Cứ đi thẳng đi."
Ninh Trí Viễn đột nhiên mở miệng, Tiểu Chu cũng không hỏi nơi đến.
Hắn bình tĩnh chấp hành mệnh lệnh, cho xe chạy về phía trước.
Cho đến khi hai người đi vào cửa chính của học viện đế quốc.
Xe dừng lại, trên quảng trường không có một bóng người, chỉ có mấy đèn đường chiếu rọi đá cẩm thạch trên mặt đất.
Bốn phía có mấy cửa hàng, nhưng bóng đêm tối đen, đều đã đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ninh Trí Viễn không dừng lại, trực tiếp đi vào một hẻm nhỏ.
Cho đến khi một biển hiệu hình dạng que kẹo xuất hiện ở trước mắt.
"Thế mà còn ở đây.
Tôi cho rằng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nơi này nhất định đã đóng cửa."
Cười cười, Ninh Trí Viễn đi vào.
Vạt áo của hắn bay trong