Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Rất nhanh đã đến bệnh viện thành phố.
Lâm Lộc nhảy xuống xe, muốn nhanh chóng chạy vào bên trong.
Lại không nghĩ động tác của Tiểu Chu còn nhanh hơn cậu, cầm theo hộp bánh kem cản đường cậu.
"Lâm ca, em biết trong lòng anh còn rất giận.
Nhưng lần này Ninh tổng không giống những lần trước! Anh biết không, chính miệng ngài ấy nói với em, nói anh không phải phế vật, anh có thể tự nuôi sống chính mình.
Ngài ấy nói ngài ấy đều đã biết, kêu anh không cần vì kiếm được tiền chứng minh mình với ngài ấy, lại làm những việc cực nhọc rối loạn, ngài ấy còn nói......"
"Cho nên khách hàng khen tôi biểu diễn rất tốt kia, quả nhiên là Trí Viễn ca đúng không."
(ĐÃ BỊ CẮT, CHỈ POST Ở DRIVE)
Trong hộp bánh, thế nhưng kẹp một bức thư.
Chữ viết tiêu sái rồng bay phượng múa bên trên thoạt nhìn có hơi cố sức.
Tiểu Mỹ còn nhỏ, vốn dĩ không biết nhiều chữ lắm, đọc lên lại càng cố hết sức.
"Nếu......Cậu đồng ý, tôi có thể......Tôi rất......Nhớ cậu......Quay......Từ trước là......!Được không......?"
Đọc mấy lần, cũng không hiểu lắm.
Tiểu Mỹ đơn giản là ném nó ở một bên.
- - So với bức thư đọc không hiểu kia, đương nhiên là bánh kem ngọt ngào này quan trọng hơn.
Chờ ăn bánh kem xong rồi, lại lấy ra hỏi Tiểu Lộc ca ca, trên đó rốt cuộc là viết cái gì?
- - Đúng rồi, còn phải để lại cho Tiểu Lộc ca ca một miếng bánh kem chứ.
Nhưng Tiểu Mỹ không biết, cô bé không thể chờ đến khi ăn bánh kem.
Chỉ là vài phút sau, một đám lưu manh liền xông vào bệnh viện, nháo đến long trời lở đất ở