"Tránh ra."
Ông chủ Dạ Mị cũng nghe thấy tiếng nói chuyện, vội vàng vọt ra.
"Được lắm, thật là Lâm Lộc! Đúng là đi tìm mòn giày sắt cũng không thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công! Vừa lúc Trang đại thiếu còn chưa tới, vẫn kịp! Thật sự tốt quá, ha ha ha, tốt lắm!"
Căn bản không chờ đến lượt giám đốc Trương nói chuyện, ông chủ Dạ Mị đã đẩy hắn ra một phen, đi về phía Lâm Lộc.
"Lâm Lộc, cậu đến rồi?"
Ông chủ Dạ Mị đột nhiên ngăn cản Lâm Lộc.
Vẻ mặt tươi cười nhìn cậu.
"Vài ngày không gặp cậu, ông chủ rất nhớ cậu đó! Tới đây tới đây, để ta nhìn xem....Lâm Lộc, sao lại gầy thế này?"
Ông chủ Dạ Mị chưa bao giờ khách khí với Lâm Lộc như vậy.
Hắn cười đến làm ra vẻ quá mức, nếp gấp trên mặt cũng nở như hoa.
Lâm Lộc ngây người một chút mới chào hỏi lại.
"Chào ông chủ."
"Ây da, tại sao lại khách khí như vậy? Gọi ông chủ cái gì? Gọi đại ca là được rồi!"
Nói xong, cánh tay đầy đặn của ông chủ đặt lên vai Lâm Lộc, muốn thân thiết bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Mấy ngày không đến dây, ta còn nhớ cậu muốn chết! Cố ý kêu giám đốc Trương gọi điện thoại cho cậu, thế nhưng tại sao cậu không tiếp điện thoại?"
"Trong nhà có chút chuyện, không ở nhà, không nghe điện thoại được."
Lâm Lộc có hơi xấu hổ, thân mình căng thẳng, di chuyển bả vai của mình khỏi bàn tay của ông chủ Dạ Mị.
Cậu thấp thỏm mở miệng.
"Ông chủ, tôi cần tiền gấp.
Lần trước có vị khách tặng tôi 999 đóa hoa hồng, tính ra là ba trăm vạn tiền mặt.
Dựa theo ước định, tôi có thể lấy một phần, hôm nay ngài có thể đưa tôi ba mươi vạn không?"
"Ai da, cậu cần dùng tiền gấp sao?"
Ông chủ Dạ Mị a một tiếng, nét cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Nhưng trong ánh mắt hắn đầy mưu tính, làm trong lòng Lâm Lộc sinh ra dự cảm không tốt.
"Đúng vậy, em gái tôi bị bệnh.
Ông chủ, tôi thấy bên Tiểu Ngạo có thưởng đều chia khấu phần trong ngày, của tôi đã trễ vài ngày rồi...."
"Không phải là vấn đề thời gian.
Thật sự là......Ai, Lâm Lộc cậu cũng biết, phí tổn thất của Dạ Mị rất lớn, đều đổ vào trang hoàng và cơ sở vật chất.
Hôm đó cậu cũng kéo theo người đến náo loạn một trận, đập hư bao nhiêu đồ vật của ta? Còn đắc tội ông chủ Vương! Chẳng lẽ không cần bồi thường sao? Đừng nói ba mươi vạn kia của cậu, cũng không đủ bồi thường cho ta!"
Lâm Lộc sửng sốt.
Cậu chưa từng nghĩ tới còn có việc này.
Nhưng ngay sau đó, ông chủ lại mở miệng.
"Nhưng mà Lâm Lộc à, cậu cùng đừng lo lắng.
Chúng ta có quan hệ gì chứ, có phải không? Đương nhiên ta sẽ giúp cậu.
Chỉ cần cậu tiếp tục làm việc ở đây, ba mươi vạn đó ta có thể cho cậu mượn.
Cậu kiếm tiền trả ta, đúng không?"
"Ông...."
Lâm Lộc hiểu được.
Chỉ sợ đây không phải là âm mưu sao, là ông chủ không muốn phun ba mươi vạn kia ra, đặc biệt đào hố với cậu?
Nhưng mà hắn không đáp ứng, còn có thể đến nơi khác mượn tiền sao?
Hiện giờ, cậu cũng không liên lạc với Từ Thu Quân nữa.
Cho dù có, sao bà có thể làm chủ được Lâm gia? Bên phía thầy lại thanh bần cả đời, có tiền và tinh lực cũng đều phụng hiến cho vũ đạo và học sinh! Ông chỉ có tiểu viện kia xem như tài sản, vẫn là trường học niệm tình ông cống hiến rất nhiều, đưa tặng cho ông! Chẳng lẽ nói thầy đi, chia sẻ lo lắng cho mình?
Kỳ thật, cũng không thể mở miệng với Trang Hiểu.
Tuy rằng Lâm Lộc không muốn thiếu nợ ân tình này, nhưng hắn cũng có cuộc sống của hắn, hắn cũng không thể ra tay giúp được.
Hơn nữa, đàn anh đã nghỉ một thời gian, đi hai ba tháng.
Trong lúc nhất thời không liên lạc được, sao có thể chờ kịp bệnh tình của Tiểu Mỹ?
"Thế nào, Lâm Lộc?"
Biểu cảm Lâm Lộc biến đổi mấy lần, cực kỳ giãy giụa.
Nhưng sự giãy giụa này, ở tròng mắt ông chủ Dạ Mị lại có ý nghĩa là cậu có lý do không thể thỏa hiệp -- Nếu không, người bình thường sao có thể chịu được khinh thường như vậy? Đã giận dữ từ sớm, phất tay áo bỏ đi!
Ông chủ Dạ Mị cười hắc hắc, chờ Lâm Lộc chui đầu vào lưới.
Quả nhiên, Lâm Lộc đã gian nan mở miệng.
"Ông chủ, tôi....Tôi đáp ứng ông."
"Aiii! Cái này là đúng rồi! Cậu chỉ cần đáng ứng điều kiện của ta, ta lập tức đưa tiền cho cậu.
Còn không phải là ba mươi vạn sao? Ta cho cậu mượn! Dù sao một tháng là có thể trả, cậu sợ gì chứ?"
Một tháng? Lâm Lộc sửng sốt.
Sao có thể? Phải biết rằng Lâm Lộc múa liên tục hơn một tháng cũng chỉ kiếm được mười mấy vạn, đây đã là cực hạn, ít nhất phải làm cho Dạ Mị mấy tháng không công.....!
Nhưng mà nghĩ đến Tiểu Mỹ, cậu vẫn quyết tâm.
Cho dù như thế nào, không thể trơ mắt nhìn Tiểu Mỹ chết được!
"Được, ông chủ, tôi đáp ứng ông.
Ba mươi vạn, tôi múa cho ông ba tháng, trả tiền cho ông.
Nhưng tôi muốn nhận được tiền mặt ngay lập tức...."
"Ai da, sao cậu lại không nghĩ rõ như vậy? Ai kêu cậu tới múa?"
Ông chủ Dạ Mị kéo Lâm Lộc tới hành lang.
"Tiểu Lâm a, với diện mạo này, vóc người này của cậu, nói thật, chỉ múa thôi chính là nhân tài không được trọng dụng.
Cho dù cậu có múa tốt đến đâu, cũng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Huống chi múa không biết ngày đêm, cũng thật sự rất mệt.
Cậu nhìn xem thân thể này của cậu, sao có thể chịu khổ như vậy được."
Cho nên, ta cho cậu một con đường hoa hồng.
Buổi tối sau khi múa xong, cậu xuống dưới ngồi một chút, tâm sự với vài người, uống một chút rượu gì đó.
Tiền này kiếm được không ít hơn so với cậu múa bao nhiêu, lại nhẹ nhàng tự tại.
Thật sự gặp được người thích hợp, nói không chừng có thể phát triển -- Hiện tại cậu cũng đâu có bạn bên người? Giám đốc Trương cũng sẽ không dám làm gì cậu! Người cho cậu đến phục vụ, đều là có tiền có của.
Cậu tùy tiện chọn ai cũng tốt hết, nửa đời sau đã có thể không cần phải lo! Thế nào?"
Lâm Lộc sao sẽ suy nghĩ đơn thuần như thế, cho dù không hiểu thế nào cũng phải hiểu.
Sắc mặt cậu biến đổi, cuối cùng dùng sức lắc lắc đầu.
"Ông chủ, thật xin lỗi.
Tôi tình nguyện mệt một chút.
Tôi đến múa, tôi không đến bán thân."
"Đứa nhỏ này, nói chuyện thế nào vậy! Ai nói cậu bán thân? Ai dám nói như vậy, ta sẽ là người thứ nhất không tha cho hắn! Đã kêu cậu kết bạn một chút, ăn uống tâm sự, cậu nghĩ cái gì vậy? Tiểu Lâm à, nơi này của ta cũng không phải không tên không họ.
Nếu là cậu nhìn ai vừa mắt, đương nhiên ta sẽ không cản cậu, nhưng nếu cậu không đồng ý, ta lại có thể ép cậu đi với ai sao?"
Lâm Lộc cúi đầu