Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Nơi này dù sao cũng là ngoại ô.
Gió thổi vào giếng trời không lớn, lại mang theo lạnh lẽo run rẩy.
Chân của Lâm Lộc trần trụi, tuy rằng áo khoác Ninh Trí Viễn cho cậu cũng đủ dày, lại cũng chỉ có thể che đến đùi —— Ở bên trong, cũng chỉ có chiếc áo thun mỏng và chiếc quần góc bẹt.
Cậu không nhịn được run lên.
"Lạnh?"
Phía sau, thân thể người đàn ông nhích lại gần.
Ninh Trí Viễn ôm cậu vào trong lồng ngực, không khí ấm áp sau lưng truyền đến.
Áo khoác đã cho Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn cũng chỉ mặc áo sơmi, nói thật cũng không tính là kín.
Nhưng hắn chẳng những không biểu hiện ra lạnh, còn tháo cúc áo ở cổ ra, lộ ra một nửa ngực.
Giờ phút này đường cong cơ bắp lưu loát xuyên thấu qua áo sơmi hơi mỏng, mơ hồ lăn lộn theo động tác.
Hắn tùy tay kéo cà vạt xuống, cũng ném cho Lâm Lộc.
"Cầm cà vạt cho tôi."
"Cái gì......"
Lâm Lộc không rõ nguyên do, chỉ là cúi đầu nhìn nhìn cà vạt trong ngực.
Lại nghe được Ninh Trí Viễn nói nhỏ ở bên tai.
"Lấy nhanh lên.
Không mặc âu phục mang cà vạt cái gì, cậu không cảm thấy như vậy có vẻ rất ngốc sao?"
—— Là rất ngốc cũng không sai.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?
—— Vì sao tôi phải cầm cà vạt của anh.
Tay anh cũng không phải không dài......!
Nhưng rốt cuộc mượn tiền từ tay người ta.
Lâm Lộc không cãi lại được, cũng chỉ có thể nhận mệnh gấp cà vạt lại cho gọn gàng, cất vào trong túi âu phục.
Tạm thời ẩn nhẫn.
Lâm Lộc nghĩ.
Chờ thêm một thời gian sau khi trả tiền, lại có thể đi rồi.
Không cần nhìn sắc mặt của Ninh Trí Viễn.
Cũng không cần dán đến hắn gần như vậy, trong lòng lại bắt đầu xuất hiện những hồi ức đó......!
Mà Ninh Trí Viễn phía sau cúi đầu nhìn cậu, càng thêm dùng sức mà ôm cậu vào trong ngực.
Thân mình Lâm Lộc cứng đờ.
Cậu lại không biết, điều người đàn ông sau lưng nghĩ lại là —— Hôm nay phải buộc Lâm Lộc lại bằng bất cứ giá nào, dù nói như thế nào cũng đừng nghĩ đi nũa.
Hắn không thể để Lâm Lộc rời đi!
Hai người đều không nói lời nào, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Cho đến khi giám đốc khu thương mại chạy tới, đánh vỡ không khí trầm mặc này.
"Ninh tổng, ngài đã tới?"
Một đường bước đi như chạy chậm tới nghênh đón, giám đốc khu thương mại tha thiết đưa hai người tới phòng VIP cho khách.
Vài người phục vụ bưng trà bánh và rượu vang đỏ lên, xếp theo thứ tự ở trước mặt Ninh Trí Viễn.
Bọn họ lại mở danh sách ra, đặt ở trên mặt bàn.
"Ninh tổng, mời ngài ngồi.
Đồng hồ và trang phục nam mới nhất đều ở đây.
Hôm nay ngài muốn chọn gì ạ? Là chuẩn bị cho tiệc tối, hay là muốn tham gia trao giải? Đúng rồi Ninh tổng, những nhãn hiệu ngài yêu thích cũng có sản phẩm mới, chúng tôi đều đã sắp xếp lại, cực kỳ hợp với phong cách của ngài.
Đặc biệt là đồng hồ này, số lượng có hạn, mã số của chiếc đồng hồ này vừa đúng là sinh nhật của ngài."
Mở ra một chiếc hộp tinh xảo, giám đốc cong lưng, tươi cười thân thiết muốn thử cho Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn lại không duỗi tay, mà là về dựa vào lưng ghế sofa phía sau.
"Chọn cho cậu ta một bộ quần áo, thay bộ quần áo trên ngươi đi."
Tách một tiếng, hắn bật lửa châm thuốc.
Ngọn lửa nhỏ bừng lên sau những ngón tay.
"......Nhanh lên.
Cái áo thun này, tôi nhìn là thấy bực mình."
"Vâng, Ninh tổng!"
Giám đốc khu thương mại quay đầu đi, ánh mắt lộ liễu nhìn kỹ, nhìn Lâm Lộc từ trên xuống dưới giống như đèn pha —— Áo thun mặc đến bạc màu, vừa thấy chính là món hàng bên đường, khách hàng tới nơi này cho dù chọn giẻ lau cũng không chọn loại mặt hàng này! Đùi lộ ra hơn một nửa, lại không thấy ược mép quần, nói đi rốt cuộc người này có mặc quần hay không!
Đến nỗi bộ âu phục bên ngoài......Nhưng thật ra hàng thật giá cao, vải cũng là thượng hạng.
Nhưng bộ quần áo kia không hợp với cậu ta chút nào, nói là oversize? Cũng không giống, chẳng ra cái gì cả! Nhìn qua không giống như là phối đại, hình như là trộm mặc quần áo của người khác......!
Từ từ, quần áo của người khác?
Giám đốc nhìn trộm nhìn Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái, lập tức thay đổi một nụ cười cực kỳ rạng rỡ.
"Xin hỏi, ngài thích kiểu dáng như thế nào?"
"Không cần hỏi cậu ta.
Ngươi chọn cho cậu ta một bộ là được."
"Vâng, Ninh tổng!"
Giám đốc cười đến càng xán lạn.
Đã biết sớm mà, loại khu khu thương mại này đều bán những món hàng cấp bậc xa xỉ, còn hạn chế số lượng hội viên.
Khách hàng VIP dẫn theo người tới đây là chuyện bình thường, nhưng mang đến không phải là người nhà bạ bè thân thiết, chính là bao tiểu tình nhân, quần áo mặc trên người bọn họ cũng phải thật cao cấp.
Đối bọn họ mà nói, mua một chút hàng xa xỉ là việc nhỏ, nhưng đồ vật của mình sẽ không tùy tiện cho người khác.
Rốt cuộc tiền đối với bọn họ không phải vấn đề, điều đó có nghĩa là trong mắt những người mình quan tâm, đã là ý vị sâu xa quá mức.
Cho nên, vị bên cạnh này, và Ninh tổng......?
Hắn lại cẩn thận đánh giá Lâm Lộc một phen.
Đương nhiên, khuôn mặt là không thể chê, dáng người cũng thật sự rất tốt.
Đặc biệt là khí chất kia, thuần khiết như một hồ nước, làm người nhìn thấy trong lòng đã yêu thích.
Chẳng lẽ......Ninh tổng lại thích như vậy? Khuôn mặt thanh thuần, hình mẫu học sinh?
"Tại sao còn không đi!"
Ninh Trí Viễn đột nhiên trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
"Nhìn chằm chằm cậu ta làm gì, thoạt nhìn không để yên có phải hay không?"
"Ha ha, xin lỗi Ninh tổng.
Lâu rồi tôi vẫn chưa thấy tiểu thiếu gia nào có khí chất xuất chúng như vậy, nhịn không được thất thần.
Xin hỏi vị thiếu gia này xưng hô như thế nào?"
"Liên quan gì đến ngươi? Không cần ngươi phải xưng hô.
Người trả tiền cho ngươi là ta, ngươi rõ ràng một chút."
Nhăn mày lại không vuu, Ninh Trí Viễn kéo lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo cậu vào ngực mình.
Phù mà tiếng phun một ngụm khói ở trên mặt cậu, Lâm Lộc sặc đến không chịu được ho khan.
"Nếu là có một ngày ngươi phát hiện cậu ta đến ngươi nơi này tiêu phí, người đàn ông đi bên cạnh không phải là tôi......Ngươi liền đánh gãy chân hắn thay ta, trực tiếp đưa đến văn phòng của ta đi! Nghe hiểu không?"
Ninh Trí Viễn nói chuyện với giám đốc, đôi mắt lại gắt gao nhìn Lâm Lộc chằm chằm, một câu cuối cùng như phun ra từ kẽ răng, một tay nắm yết hầu Lâm Lộc, ép cho Lâm Lộc không thể động đậy.
Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, ánh đỏ cháy lập lòe ở đầu điếu thuốc, tựa như giây tiếp theo sẽ ấn lên da thịt Lâm Lộc.
Giám đốc sợ tới mức run run, lại không dám nói nhảm.
Hắn gật đầu như giã tỏi.
"Vâng vâng vâng, Ninh tổng, tôi đều nghe hiểu! Ngài muốn quần áo tôi đây liền đi chuẩn bị, ngài chờ một lát!"
Lại không dám ở trước mặt Ninh Trí Viễn khiến hắn chướng mắt, giám đốc khu thương mại khoát tay, kéo theo người phục vụ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Ninh Trí Viễn và Lâm Lộc.
Nơi như thế này, quan trọng nhất là sự riêng tư của khách hàng.
Cửa sổ sát bốn phía đều đóng lại, bức màn vẫn luôn kéo dài tới mặt đất, che lấp đi ánh nắng.
Phòng ở giữa, treo một chiếc đèn trần bằng thủy tinh hoa lệ.
Một vòng ánh đèn lóng lánh bốn phía, phản chiếu qua lớp thủy tinh, tạo thành một tầng quang ảnh sáng chói.
Rõ ràng là ban ngày, lại làm như cõi tối tăm ban đêm.
Bốn phía trang trí rất nhiều giá cắm nến, mùi nến thơm bay lên, tạo thành những cái bóng màu cam ấm áp trên tường.
Trên mặt đất là thảm lông dê Ba Tư, bày một bộ ghế sofa bằng nhung màu đỏ tươi.
Ninh Trí Viễn ngồi ở chính giữa ghế sofa kia, dựa lưng vào sau ghế.
Một tay hắn Lâm Lộc ôm vào trong ngực, một tay kia đặt ở lưng ghế sofa, ngón tay không chút để ý mà gõ nhẹ lưng ghế.
Bộ dáng của hắn rất tùy ý.
Nhưng Lâm Lộc ở trong lồng ngực hắn, chỉ có thể ngẩng đầu cao lên.
Điếu thuốc mang theo ánh lửa kẹp giữa ngón tay của Ninh Trí Viễn, kề sát yết hầu của cậu.
Mỗi một lần ngực phập phồng, đều có thể cảm giác được trên yết hầu đau đớn nóng rực.
Lâm Lộc chỉ có thể lui về phía sau, lại về phía sau nữa, cho đến khi một tấc da đều kề sát ở trên người Ninh Trí Viễn.
Cho dù như thế, sợ hãi bị bỏng vẫn theo cậu như hình với bóng.
Sợ hãi, cũng không đến từ chính tổn thương, mà là đến từ chính khả năng tổn thương.
Một thở một hít, như đi trên lớp băng mỏng.
Trên trán Lâm Lộc toát ra mồ hôi.
Không có cách nào hít thở bình thường, đương nhiên sẽ thiếu oxi.
Trước mắt có quầng sáng tán loạn, ảo giác, bóng dáng Ninh Trí Viễn dày đặc giương nanh múa vuốt lên, máu đặc đến không thể tan được chảy xuôi xuống dưới.
Cái này đại khái là sức lực của hắn.
Sức lực của hắn rất cường đại,