Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Khóc cái gì?"
Ninh Trí Viễn khẽ nhíu mày, bàn tay nắm lấy tóc Lâm Lộc buông lỏng một chút.
"Làm cậu đau?"
"Không có."
"Đau thì cứ nói.
Ngoại trừ khóc thì còn có cái gì? Về sau, không được khóc ở trước mặt tôi"
"Anh yên tâm, về sau sẽ không khóc ở trước mặt anh nữa."
"Cái gì?"
"Không có gì...."
Áp lực quay lại khiến cậu tràn đầy nước mắt, thế nhưng Lâm Lộc lại lộ ra một tia cười thảm.
Cậu có thể cảm giác được trái tim mình đau đớn, nhưng lại như một cái kén sắp hóa bướm, đè ép đau khổ vô tận hướng tới cuộc sống mới.
"Ninh tiên sinh, mời ngài buông tôi ra đi."
Môi Ninh Trí Viễn đã kề sát tới khóe môi Lâm Lộc.
Hắn cười nhẹ một tiếng, căn bản không tính để ý tới Lâm Lộc.
Hắn nhìn đôi mắt Lâm Lộc chăm chú, lại muốn cúi người hôn môi lần nữa.
Lại không nghĩ rằng, Lâm Lộc đột nhiên né tránh, quay đầu sang một bên.
Ninh Trí Viễn ngừng động tác lại.
Hắn nhìn người dưới thân này, có thể cảm giác được cả người Lâm Lộc kháng cự.
Nhưng hắn không lùi bước -- Đường đường là Ninh Trí Viễn, sao có thể ở trước mặt "Đồ vật của mình" lùi một bước?
Hắn lại cúi người xuống lần nữa, thử hôn môi Lâm Lộc.
Lần này, cậu lại lựa chọn bại lộ ở trước mặt hắn, run nhè nhẹ, chiếc cổ nhỏ bé gầy yếu.
Lông mi Lâm Lộc hơi run, thần thái lại quyết liệt.
Ninh Trí Viễn hôn triền miên, có cả tiếng nước ái muội.
Nhưng cho dù động tác thân mật lấy lòng như vậy, cũng không thể làm cậu ở đó đáp lại một chút.
- - Lạt mềm buộc chặt....Sao?
Nếu là lạt mềm buộc chặt, hiện tại con mồi đã cắn câu.
Ninh Trí Viễn coi chính mình là kẻ vương giả kiêu ngạo, giờ phút này lại hạ mình, cho Lâm Lộc thể diện lớn như vậy.
Cậu còn không thỏa mãn? Còn muốn cái gì?
Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm Lâm Lộc dưới thân, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.
Rốt cuộc, ở trong trầm mặc lâu dài, một chút kiều diễm cuối cùng cũng biến mất.
Ninh Trí Viễn chậm rãi đứng dậy.
Cả người hắn đều lạnh đi.
Khi nhìn về phía Lâm Lộc, trong ánh mắt không còn có một tia dao động, chỉ còn lại lạnh lẽo đóng băng vạn dặm.
".....Rốt cuộc cậu muốn thế nào, Lâm Lộc?"
"Tôi muốn anh thả tôi đi."
"Đi? Cậu còn chưa làm đủ sao? Đã cho cậu đủ mặt mũi rồi! Lâm Lộc, nếu cho cậu mặt mũi cậu cũng không biết xấu hổ, lần sau cho dù có quỳ gối trước mặt tôi, cũng sẽ không có điều kiện tốt như ngày hôm nay đâu!"
Ngón tay lại luồn vào đầu tóc Lâm Lộc một lần nữa, dùng sức túm lên.
Lâm Lộc đau đến lông mi run rẩy, lại không có một tiếng phát ra khỏi cổ họng.
"Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng.
Làm thành như vậy, là cậu muốn cái gì? Nói chuyện đi!"
"Tôi đã nói rồi, tôi muốn đi."
"Lâm Lộc!"
"Ninh tiên sinh, anh có từng nghĩ tới hay không, có lẽ tôi thật sự không tính kế anh? Hôm nay không phải là tôi tới tìm anh, tôi căn bản không nghĩ tới sẽ gặp anh ở Thiên Hương Lâu! Lúc trước, là tôi muốn hỏi anh vay tiền mới theo anh đến đây, nhưng tôi vẫn muốn vay tiền, nếu là anh không tin tôi được vậy thì tôi không mượn! Nhưng dựa vào cái gì anh lại xem tôi như món đồ chơi, lại dựa vào cái gì khinh thường nhân cách của tôi...Hả!"
Một cái tát rơi xuống mặt Lâm Lộc, làm lời nói của cậu bị cắt đứt ở giữa không trung.
Năm dấu tay đỏ tươi hiện bên má, Lâm Lộc bị đánh đến nghiêng đầu đi, lông mi hơi hơi rung động.
"Cậu đây là chơi tôi?"
Giọng nói của Ninh Trí Viễn vang lên, giống như con mãnh thú đang tức giận nghiến răng ở bên tai, hơi thở chấn áp kề bên đã bùng nổ không ngăn lại được.
"Cậu lặp lại lần nữa cậu không tính kế tôi? Cậu cho rằng tôi là ai? Tôi là Ninh Trí Viễn! Cậu thật cho rằng chút trò cỏn con của cậu và Từ Thu Quân có thể giấu diếm qua mắt tôi sao? Cậu cho rằng cậu là thứ gì! Cút ra ngoài cho tôi!"
"Ninh tiến sinh, vì sao anh mãi mãi không để tôi nói cho hết lời...."
"Cút đi!"
"Ninh tiên sinh!"
"Tôi kêu cậu cút ra ngoài!"
Cuối cùng là chỉ còn một tiếng rống đến âm thanh biến đổi, chấn động đến tai Lâm Lộc cảm thấy đau điếng.
Một câu biện giải cậu cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng, đã bị từ trên ghế sofa ném xuống mặt đất.
Thảm thật mềm, nhưng thân mình đập xuống vẫn sẽ đau.
Lâm Lộc quỳ rạp trên mặt đất, trì hoãn một lát, cậu mới chậm rãi bò người lên.
Ninh Trí Viễn hung hăng đập vào ghế sofa, hô hấp hắn nặng nề.
Đột nhiên, hắn nhấc chân đạp một cái.
Một tiếng rầm vang lên thật to, nhưng món đồ trang trí trên bàn trà đều đổ xuống đất.
Lâm Lộc lại ở bên cạnh, quỳ trên mặt đất, căn bản không có khả năng né tránh.
Cạnh bàn cứng rắn nặng nề nện ở trên người cậu.
Lâm Lộc lại nằm trên mặt đất.
Lần này, thật lâu cậu cũng chưa thể bò dây.
Trái cây và trà bánh lăn đầy đất, chén trà cũng bị đạp đổ.
Nước trà nóng bỏng hắt vào người Lâm Lộc, rơi li ti thấm ướt một mảnh.
Lâm Lộc ngồi bò dây.
Rất đau, nước trà rất nóng.
Nhưng cậu lại không kêu đau.
Cậu đã học được một điều từ lâu.
Nếu không có ai đau lòng cho ngươi, kêu đau cũng vô dụng.
Yên lặng nhẫn nại, làm bộ không đau như vậy.
Thời gian lâu rồi, đã lừa gạt chính mình, lại thật sự sẽ không cảm thấy đau nữa.
Lâm Lộc trầm mặc, chậm rãi bò ra khỏi cái bàn đang đè lên mình.
Cánh tay và thắt lưng hơi run, bàn trà kia quá nặng.
Đến nỗi đầu gối đau như chết lặng.
Chiếc áo thun của cậu rơi lộn xộn trên mặt đất, cũng dính đầy vết nước.
Cậu chậm rãi nhặt lên, ôm vào trong ngực.
Cậu thật sự không nhớ rõ ngày kia gặp mặt, mình đã mặc cái gì.
Bởi vì một ngày đó, trong mắt cậu chỉ có Ninh Trí Viễn chói mắt như ánh mặt trời, lại bất chợt xâm nhập vào cuộc sống của cậu.
Cậu nâng bó hoa, Ninh Trí Viễn nắm chặt cổ tay cậu.
Nhiệt độ từ cánh tay truyền đến trái tim, cho đến khi Ninh trí Viễn đi xa, trái tim cậu vẫn nhảy loạn.
Thậm chí ngay cả lúc trở về, tâm trí cậu đều hoảng hốt suy nghĩ hết một đường.
Làm sao còn có thể nghĩ đến những cái khác, nhớ kĩ mình mặc cái gì?
Đột nhiên, Lâm Lộc sinh ra cảm giác không cam lòng.
Cậu muốn hỏi Ninh Trí Viễn một chút -- Tôi thật sự rất thích anh.
Tôi thích anh như vậy, anh đối với tôi như thế nào, tôi cũng đều vui vẻ chịu đựng.
Còn anh thì sao?
Anh đừng từng thích tôi sao?
Hay là từ khi bắt đầu gặp nhau lần đầu tiên đó, anh đã có tâm tư muốn biến tôi thành một món đồ chơi, mới chủ động tiếp cận?
Tâm ý của tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh chưa từng để ý từ đầu đến cuối?
Ý nghĩ này quá nặng nề, ép tới Lâm Lộc không bò dậy được.
Nếu không có được đáp án, chỉ sợ cậu sẽ khó chịu vì cái này cả đời.
"Ninh tiên sinh.
Tôi có lời muốn nói, tôi muốn hỏi anh một chút."
"Cút."
"Tôi thật sự muốn biết....."
"Cút!"
Thô bạo rống lên một tiếng, Lâm Lộc vẫn cứng cỏi tiếp tục.
"Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc vì sao anh phải đối với tôi như vậy!"
Vô dụng.
Ninh Trí Viễn căn bản không muốn nghe.
Hắn chống tay đứng dậy, kéo Lâm Lộc lên khỏi mặt đất.
Giống như là xua đuổi một con gia súc, hắn lại xô xô đẩy đẩy, thô bạo đuổi Lâm Lộc ra ngoài cửa.
Lâm Lộc ngã trên mặt đất.
Cửa phòng lại rầm một tiếng đóng lại sau lưng cậu.
Bốn phía truyền đến những tiếng nói nhỏ, rốt cuộc ở đây vẫn còn những vị khách khác, ánh mắt bọn họ đều nhìn lại đây, tò mò lại mang theo vài phần khinh thường.
Giờ khắc này, thế nhưng Lâm Lộc lại không nhớ đến mấy tháng trước, bị các nhân viên anh ninh trong chung cư sỉ nhục.
Cậu nhớ tới Tiểu Ngạo.
Lúc Tiểu Ngạo bị Ninh đại thiếu tự tay quăng ra ngoài, hắn đã nghĩ gì? Là phẫn nộ, sỉ nhục, hay là mê man?
Hoặc là cũng giống chính mình, kỳ thật đã sớm nhìn thấu đây là đứng ở một bên tự mình đa tình.
Lại vẫn muốn cầu một câu, một lời giải thích, hay chỉ là một kết cục của chuyện xưa?
.............!
Trong phòng, Ninh Trí Viễn hung hăng đấm vào ghế sofa, hô hấp thô nặng.
Đèn pha lê thật to treo giữa không trung, tản ra ánh sáng mờ ảo.
Ánh đèn lặng băng, tràn ngập mỗi góc phòng.
Ninh Trí Viễn châm một điếu thuốc, một hơi lại một hơi hung hăng hút vào phổi, lại chẫm rãi phun ra.
Trong mớ hỗn độn đầy đất, hắn híp mắt lại, làn khói mỏng lại bao vây những hồi ức không vứt đi được, áp trở về sâu trong đáy lòng lần nữa.
Hút xong một điếu