* Chương này tác giả không đặt tên
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Lâm Lộc nức nở một tiếng, hung hăng cắn môi.
Cả người cậu đều run lên, liều mạng cuộn tròn người mình lại thành một đoàn.
Giống như làm như vậy, cậu thật sự có thể bảo vệ thân thể của mình, trang phục đáng sỉ nhục kia cũng sẽ không bị phát hiện.
Nhưng tất cả đều là phí công.
Ninh Tri Viễn dùng sức kéo lấy tóc cậu, lật người cậu lại dễ như trở bản tay.
Áo khoác trên vai trễ xuống, vải mỏng trước ngực mập mờ.
Toàn bộ thân mình mảy may lộ ra ngoài, ngay cả nốt ruồi son trước ngực Lâm Lộc cũng có thể thấy rõ rành mạch! Mấy kim loại tinh tế đan lại thành vòng vòng qua trước ngực, cột vào eo cậu, vẫn luôn đi thông vào sâu trong quần!
Ninh Trí Viễn cứng đờ.
Một cái chớp mắt này, trên mặt hắn hiện lên biểu tình phức tạp, cuối cùng lại giống tuyết dưới ánh mặt trời, nhanh chóng bị tan ra, biến mất không còn tăm hơi.
Mặt hắn không có biểu cảm gì, như là đứng trước vực sâu cũng không gợn sóng.
Nhưng xuyên thấu qua đôi mắt hắn lại có thể nhìn ta một mạch nước ngầm mãnh liệt.
lúc nào cũng có thể nổi sóng gió động trời!
"Lâm Lộc, cho tôi một lời giải thích."
Lâm Lộc cắn môi, quay đầu đi.
Dưới quần đùi thít chặt hai chân cậu, chật đến da thịt sinh đau.
Cậu thở hổn hển dồn dập, trên chiếc vòng cổ có đinh tán...Cậu lại bắt đầu thiếu oxi.....!
"Tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Mau, cho tôi một lời giải thích -- Cậu mặc thành như vậy xuất hiện ở chỗ này là muốn làm gì?!
Giọng nói không cao lại lạnh đến cực điểm.
Lâm Lộc không nói nên lời, Ninh Trí Viễn cũng không cho cậu cơ hội.
Hắn trực tiếp vươn tay ra, một cái tát hung hăng rơi xuống mặt Lâm Lộc!
Một cái tát này có lực rất lớn, Lâm Lộc bị đánh đến quay đầu đi.
Một dòng máu mũi chảy xuống uốn lượn.
Trên cổ nhỏ bé yếu ớt, đinh tán vẽ thành nhưng đường vết thương màu đỏ.
Dưới ánh đèn, chữ trên vòng cổ lộ ra, xẹt qua trước mặt Ninh Trí Viễn.
Hắn duỗi tay ra bắt được, cũng thấy rõ chữ trên đó.
"GIFT", lễ vật.
Ninh Trí Viễn ngây ngẩn cả người.
Lửa giận của hắn đã to như một quả bóng cao su, thế nhưng lại vô thanh vô tức mà xì đi hơn một nửa.
Lễ vật.
Một thân Lâm Lộc mê người mặc trang phục tình thú, lại bị khóa lại trong áo khoác to rộng.
Bao vây sự tinh mỹ của mình lại, ngay cả cúc áo trên cùng cũng cài lại thật chặt, ai cũng không biết phía dưới lớp áo là phong cảnh như thế nòa.
Thậm chí, trên cổ còn đeo vòng cổ có chữ "Lễ vật", thật sự giống như cậu là một lễ vật được đóng gói lại và dòng chữ kia là tâm ý viết trên thiệp.
Nếu cậu thật sự là lễ vật.
Cậu muốn phụng hiến đến lồng ngực ai?
Ninh Trí Viễn nhìn về chiếc áo khoác kia.
Áo khoác của "hắn".
Đúng vậy.
Đáp án đã rất rõ ràng.
Còn ai vào đây chứ?
Suy nghĩ của Ninh Trí Viễn chớp động, con ngươi cũng hơi động đậy.
Hơi thở hắn dần dần ổn định, trong lòng lại bủn rủn, đáp án kia như một ngọn lửa cháy tán loạn trong xương sống hắn, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Đương nhiên Ninh Trí Viễn sẽ không thừa nhận, mấy ngày nay hắn hậm hực bao nhiêu, lại sợ hãi bao nhiêu.
Cho nên đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, giờ phút này hắn đang vui mừng, như là sống sót sau tai nạn.
Người như Lâm Lộc, đương nhiên sẽ không có khả năng tác động đến thần kinh của hắn.
Càng không nói đến làm hắn canh cánh trong lòng, hoặc là đau đớn muốn chết! Cho nên hắn không để bụng, không để bụng, cũng không để ý -- Hắn chỉ nhìn Lâm Lộc cẩn thận bao vây chính mình lại, ẩn giấu tung tích đi đến Kim Tiêu Túy này, lại xuất hiện ở trước mặt mình, vẫn là cho cậu thêm một cơ hội thôi!
Dù sao, là cậu ta mặc trộm áo của mình, mới vừa rồi lại bị chính tay mình mở ra.
Lễ vật đã trong ngực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.
Chẳng lẽ còn có thể trả về? Chỉ cầu cậu thành tâm nhận sai, cũng không phải là không thể tha thứ cho cậu một lần....Đúng, rốt cuộc mình là chủ nhân của tập đoàn Ninh thị, đại nhân có đại lượng.
Ai lại so đo cũng một món đồ chơi như vậy? Chỉ cần về sau cậu ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ nói đến chuyện rời đi....!
Lấy một lý do thôi miên chính mình "tha thứ" cho lâm Lộc một lần nữa.
Ninh Trí Viễn cúi người xuống, ngón tay nâng mặt Lâm Lộc lên.
Đầu ngón tay hắn hơi run lên bởi vì kích động, hơi thở lại mang theo nhiệt khí.
Hắn không ý thức được, ngữ khí hắn nói chuyện nóng bỏng bao nhiêu.
Suy nghĩ ở đáy lòng đã bị ninh sôi ùng ục ba ngày, mở miệng một cái là có thể thấy nước canh nóng bỏng sền sệt.
Trước mắt Lâm Lộc như có một tầng sương mù, do thiếu không khí mà đôi môi phát tím.
Ninh Trí Viễn duỗi tay, lại nâng cằm cậu lên.
Hắn cách cậu rất gần, quầng mắt đen mờ hiện rõ.
Đôi môi cậu khép mở, đôi mắt khẽ run, bên trong tràn đây ánh sáng hy vọng chói lóa.
"Nói đi.
Tiểu Lộc ngoan, cậu mau nói đi.
Sau đó trở về cùng tôi.
Nếu cậu là lễ vật của tôi, những lỗi lầm của cậu trước đây, tôi đều có thể tha thứ cho cậu.
- - Tha thứ cho tôi?
Hai mắt Lâm Lộc mê man, vô thần mờ mịt nhìn về phía trần nhà.
Thoạt nhìn bóng dáng của Ninh Trí Viễn như ảo ảnh, đong đưa ở trước mặt cậu, lại không có cách nào trở thành tiêu điểm trong tầm mắt cậu.
Cậu có thể cảm giác được Ninh Trí Viễn kéo cằm cậu.
Cạch cạch một tiếng, hình như là mở khóa ra, cũng tựa hồ là cổ cậu bị vặn gãy.
Cậu cảm thấy đau, lại không biết đau ở đâu.
Đau đớn len lỏi lên đến thần kinh, từ đầu gối truyền đến eo, đến thái dương rồi lại vòng ra sau cổ, cậu cảm giác được mình đổ mồ hôi không ngừng, mồ hồi quét qua vết thương thật nhỏ do đinh tán tạo ra, nóng rát đau xót.
Cậu cảm thấy lạnh, cảm thấy trên mặt bị siết rất đau.
Sức lực Ninh Trí Viễn lớn như vậy, bờ môi hắn va chạm trên môi Lâm Lộc, xông thẳng vào khoang miệng cậu.
Như bị rạch thịt, rút xương cốt ra, phá hủy dây thép chống đỡ thân thể -- Từ đây về sau, làm cậu ngẩng đầu hay khom lưng đều phải xem tâm nguyện của chủ nhân.
Chim hoàng yến cũng có thể bày ra tư thái ngẩng đầu ca hát.
Nhưng nó biết trong cổ họng mình khô quắt không phát ra âm thanh từ lâu, chỉ có tiếng gió thổi qua lỗ trống.
Một đồ chơi bị mổ bụng.
Vĩnh viễn đứng trong lồng vàng.
Bày ra dáng vẻ được sủng ái cứng đờ, không ai để ý rốt cuộc cậu vẫn đang tồn tại hay đã chết đi.
Ninh Tri Viễn không biết đôi môi hắn hôn chỉ là một bộ phận mà thi hài Lâm Lộc đã từng có.
Thật sự Lâm Lộc đã chết đi vài lần, hiện giờ thi cốt vô hồn.
Hắn còn đang nghĩ rằng người trong lồng ngực hắn vẫn là người thương nhớ hắn, hôn đến như si như say.
Trong tiếng nước thấm ướt, một tiếng bước chân vang lên.
"Cậu mang cái vòng cổ kia bao lâu? Nếu không phải phục vụ nói cho tôi gặp cậu ở đây, tôi đã tưởng rằng cậu lại đào tẩu lần thứ hai...."
"Ai ở bên ngoài? Cút!"
Ninh Trí Viễn rống lên một tiếng.
Hắn còn chưa dứt lời, trước mắt Lâm Lộc đã tối sầm.
Áo khoác mềm mại phẳng phiu kéo qua đỉnh đầu, che thân mình cậu kín mít.
Chỉ có một đầu tóc đen mềm mại cùng một cặp chân tái nhợt lộ ra bên ngoài.
Tay Ninh Trí Viễn vẫn đè chặt trên người cậu như cũ.
Lâm Lộc thở không nổi.
Cậu nghiêng đầu