"Đau quá."
Nơi Lâm Lộc đau nhất là phía sau eo.
Tựa như bị người ta chặt đứt, lại trở về một cách bừa bãi.
Cậu thậm chí còn không cảm giác được chân mình ở đâu.
Giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Lâm Lộc vẫn cắn răng đứng lên, đi vào bếp.
Chỉ cần Ninh Trí Viễn ở lại nơi này qua đêm, Lâm Lộc nhất định sẽ dậy sớm làm bữa sáng hắn.
Nếu không, hắn sẽ lại để bụng không như vậy đến công ty, bận bịu đến sau mười hai giờ vẫn không ăn gì.
Lâm Lộc đau lòng cho hắn, luôn nghĩ mọi cách làm hắn ăn sáng rồi mới đi.
Mặc dù hôm qua bị đối đãi như vậy, Lâm Lộc vẫn luyến tiếc Ninh Trí Viễn đói bụng.
Nhưng ở trong mắt Ninh Trí Viễn, mình lại chẳng là gì.
Lâm Lộc nghĩ nghĩ, nhịn không được tự cười nhạo chính mình, Ninh Trí Viễn ưu tú như vậy, còn mình chỉ biết múa.
Hắn rõ ràng rất ghét bỏ mình, còn tự hỏi trong mắt hắn mình là cái gì?
Hắn đã sớm cho cậu đáp án: "Chẳng qua chỉ là một phế vật."
Rất nhanh, hai miếng sandwich kẹp trứng đã được đặt ở mâm, cháo ở trong nồi, sôi kêu ùng ục.
Nhưng Ninh Trí Viễn thích cháo mềm đặc một chút, Lâm Lộc lại ngồi ở bên cạnh bàn, hầm cháo một hồi.
Ninh Trí Viễn...!
Cái tên trong mặc niệm này, làm Lâm Lộc ngây ngẩn.
Ngay cả tiếng cháo sôi vang lên, cậu cũng không nghe thấy.
Cho đến khi mũi đột nhiên ngửi thấy mùi hơi lạ, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh.
Nồi cháo trước mắt kia sớm đã cháy, bếp nổi lên ngọn lửa cao hơn nửa nồi, đốt phải một bên ống dẫn khí đốt.
"Không xong rồi!"
(Quen không? Đọc ở Truyen.
HD thì quen là đúng rồi.
Đọc ở w./a./t/.t./p./a/.d mới không quen)
Lâm Lộc vội vàng đứng dậy tắt ga, sau đó nhấc nắp nồi lên đậy thật chắc vào lòng nồi.
Nhưng ngọn lửa bên trong nồi đã tắt, bên ngoài có những ngọn lửa lác đác, trong lúc vội vàng Lâm Lộc đã nắm lấy chiếc giẻ ấn mạnh nó xuống.
Giẻ lau bốc khói lên, cuối cùng ngọn lửa đã được dập tắt.
Nhưng nhiệt độ cao làm tay Lâm Lộc bị bỏng, nổi lên một chuỗi bọng nước trong lòng bàn tay mềm mại của cậu, đau đến xuyên tim.
"Ồn ào cái gì?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Lâm Lộc quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Trí Viễn dựa vào khung cửa, mặt tràn đầy vẻ không vui.
Tóc hắn hơi hỗn độn, ánh mắt lại điềm đạm như cũ, không nhìn ra