Khi Lâm Lộc trở lại chung cư, di động đã nhảy ra bảy, tám tin nhắn từ WeChat.
"Thầy Tiểu Lộc, thầy không sao chứ?"
"Thầy Tiểu Lộc, người vừa rồi là ai?"
"Thầy Tiểu Lộc, chờ thầy rảnh thì trả lời em.
Em rất lo lắng cho thầy."
....................
Cho đến tin nhắn cuối cùng, ngữ khí Lệ Hàng mềm mại, mang theo chút cầu khẩn.
"Thầy Tiểu Lộc, thầy để ý em một chút đi.
Em thật sự rất lo lắng? Có phải em gây phiền toái cho thầy không?"
Lâm Lộc thở dài.
Cậu không biết nên nói với Lệ Hàng như thế nào, ở trong lòng cậu, kỳ thực chuyện này không hề liên quan đến Lệ Hàng.
Chính là cậu quá vô dụng, thích chọc tâm người ta phiền.
Mà vừa vặn Lệ Hàng lại xuất hiện ở đó, bị liên lụy dính vào.
Cậu trả lời tin nhắn.
"Thầy không có việc gì, em không cần lo lắng.
Vừa rồi là bạn của thầy, chúng tôi bởi vì có chuyện khác nên tức giận.
Không liên quan gì đến em.
Em cứ cố gắng luyện tập đi."
Nghĩ ngợi, cậu lại bổ sung thêm.
"Còn có, mấy ngày nay sợ là thầy không đến lớp được.
Lệ Hàng, tuần sau là em đi thi Thánh Y Ti rồi? Trước tiên cứ cố gắng mà luyện tập, chìa khóa của phòng làm việc thầy không có lấy đi, ở trên ngăn tủ.
Trước khi em đi Thánh Y Ti, để chìa khóa lại..."
Chưa đợi cậu nhắn xong, Lệ Hàng đã gọi điện thoại tới.
Lâm Lộc nhanh chóng tắt cuộc gọi, cậu không biết nên nói gì với Lệ Hàng.
Lại là một chuỗi tin nhắn được gửi đến.
"Thầy Tiểu Lộc, thầy nghe điện thoại đi."
"Thầy tiếp điện thoại đi, em có chuyện muốn nói với thầy."
"Thầy Tiểu Lộc, thầy không thể khiến cho em không rõ ràng mà đi Thánh Y Ti được.
Em không có cách nào chuyên tâm múa.
Cầu xin thầy hãy tiếp điện thoại..."
Khung thoại lại nhảy ra vài câu, Lâm Lộc không biết Lệ Hàng lại đánh chữ nhanh như vậy.
Cậu mím môi, muốn làm lơ, không ngờ tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Tay run lên, vừa lúc ấy trượt nút nghe.
Không đợi cậu cắt đứt, giọng của Lệ Hàng đã vọt ra.
"Thầy Tiểu Lộc! Vừa rồi có phải Ninh Trí Viễn không?"
Lâm Lộc dừng tay lại.
"Không phải....Em nhận sai rồi....."
"Thầy nói dối! Em đã từng xem phim điện ảnh hắn diễn rồi, tuy rằng mấy năm nay không tham gia nữa, nhưng em nhất định sẽ không nhận sai mặt hắn, thầy Tiểu Lộc, tại sao thầy lại ở bên hắn?"
"Em thật sự nhận sai người rồi..."
"Thầy Tiểu Lộc, hắn cũng là từ học viện đế quốc ra, em biết! Bọn thầy đều là tốt nghiệp từ học viện quý tộc kia, có nên thầy mới biết hắn, phải không?"
"Thầy đã tốt nghiệp trường nào, có liên quan gì đến em?"
Lâm Lộc nhịn không được phản bác một tiếng, Lệ Hàng lập tức im lặng.
Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên hơi áy náy, lập tức nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, thầy không cố ý Lệ Hàng.
Chỉ là Lệ Hàng à, chuyện này thật sự không liên quan gì đến em.
Em cứ từ từ luyện tập đi, tranh thủ lấy được thành tích tốt.
Thánh Y Ti là thánh điện của vũ công, đặc biệt là đối với những người không có bối cảnh vũ đạo càng là cơ hội tốt nhất.
Em nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này..."
"Là bởi vì nhà em nghèo, không kham nổi học phí như học viện quý tộc kia, càng không có bối cảnh, cho nên thầy mới đối xử với em như vậy sao?"
Lâm Lộc ngây ngẩn cả người.
"Thầy Tiểu Lộc, thầy cũng khinh thường em sao?"
"Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
Lâm Lộc mờ mịt đáp.
"Em là học sinh có thiên phú nhất của thầy, thầy coi trọng em như vậy.....Mười chín tuổi có thể bước lên sân khấu Thánh Y Ti, em tưởng ai cũng có thể làm được sao?"
"Cho nên, thầy mới tốt với em như vậy? Nếu là em không lấy được kim vòng nguyệt quế, thầy sẽ vứt em như vứt chiếc giày cũ phải không, sẽ không liếc mắt đến em nữa."
"Tôi..."
Lâm Lộc nhất thời nghẹn lời.
Lệ Hàng cho rằng, đơn giản là hắn có cơ hội đoạt giải ở Thánh Y Ti, nên mình mới dốc lòng dạy dỗ hắn như vậy sao?
Không phải như thế...Lâm Lộc đương nhiên hy vọng hắn có thể lấy được thành tích tốt, nhưng đó không phải lý do quan trọng nhất.
Tận tâm đối với Lệ Hàng tận tâm như vậy, chẳng qua chỉ là hắn làm Lâm Lộc nhớ đến mình năm đó, vì xuất thân nghèo túng, lại cũng có thiên phú hơn người, tham gia vũ đạo với một tình yêu nhiệt huyết cuối cùng được dự tuyển trên sân khấu Thánh Y Ti của chính mình!
Chẳng qua cậu khi đó, thời khắc mộng tưởng sắp trở thành sự thật, lại bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Cho nên cậu càng không đành lòng nhìn Lệ Hàng vì hoàn cảnh, cuối cùng lại không có cơ hội thực hiện ước mơ của mình.
"Em không được suy nghĩ lung tung như vậy.
Nếu cuối cùng em không đạt được kim vòng nguyệt quế của Thánh Y Ti, chỉ cần em toàn lực mà làm, thầy sẽ kiêu ngạo vì em.
Em là học sinh thầy coi trọng nhất, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Ừm."
Âm thanh phía bên kia đột nhiên thấp xuống.
Tựa như không hề cố tình che giấu điều gì, hơi thở quá phận của người thiếu niên vừa nãy cũng biến mất.
Giọng nói Lệ Hàng bỗng dưng mang theo