"Lâm Lộc, tôi nói cậu không được chạy loạn.
Cậu còn nhớ rõ sao?"
"Em nhớ rõ." Âm thanh Lâm Lộc trầm xuống.
"Chỉ là hôm nay, học sinh của em đến Thánh Y Ti.
Cậu ấy muốn gặp mặt để cổ vũ cậu ấy, cho cậu ấy thêm động lực.
Em biết Trí Viễn ca không muốn em tới phòng làm việc nữa, chỉ là hôm nay là ngày quan trọng như vậy, em liền đáp ứng cậu ấy...Thật xin lỗi, Trí Viễn ca."
Ninh Trí Viễn nghiêng mặt nhìn cậu, biểu tình khó đoán.
"Nói tiếp đi."
"Em còn xem bài múa cuối cùng của cậu ấy.
Thật sự rất có thiên phú, Trí Viễn ca, em cảm thấy cậu ấy có thể lấy được vòng nguyệt quế của Thánh Y Ti, nếu được như vậy thì tốt rồi."
Mi mắt Lâm Lộc rũ xuống, biểu tình có chút cô đơn.
"Lúc trước em cho rằng mình cũng có thể lấy được vòng nguyệt quế."
"Hối hận?"
Lâm Lộc dùng sức lắc đầu, trừ bỏ vòng nguyệt quế, trong lòng cậu đặc biết khó chịu.
Nhưng cuối cùng có thể ở bên Ninh Trí Viễn, cậu không hối hận.
"Đúng vậy, thay đổi một tỷ.
Nghĩ đến cậu cũng sẽ không hối hận."
Lời còn chưa dứt, lông mi Lâm Lộc run run, trong lòng bị đâm đến đau nhói.
Cậu nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Trí Viễn ca, anh còn giận sao? Em...Qua mấy ngày nữa, em sẽ đóng cửa phòng làm việc.
Về sau sẽ không đến đây nữa.
Về sau, cũng sẽ không làm anh phiền lòng nữa.
Trí Viễn ca, anh đừng nóng giận nữa được không?"
Thấp giọng nói xong, Lâm Lộc vươn tay, nhút nhát sợ sệt túm chặt lấy cánh tay của Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn nâng mắt liếc cậu một cái, cậu lại khẩn trương buông lỏng tay áo, rồi lại lặng lẽ túm lấy vạt áo của Ninh Trí Viễn, làm áo áo kia vị vò đến nhăn nhó.
Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn ngón tay thon dài mảnh mai của Lâm Lộc, nắm chặt đến như vậy, giống như miếng vải kia vô cùng trân quý, dường như nói gì cũng không muốn buông tay.
Không biết vì sao, Ninh Trí Viễn tâm tình thoải mái hơn một chút, môi cũng cong lên một chút.
Hắn khẽ cười một tiếng, rút từ hộp thuốc một điếu, quay đầu châm lửa.
"...Cậu vô dụng như vậy, cũng không học được cách nói dối.
Thôi, tin cậu một lần."
Vô dĩ âm thanh trầm thấp.
Phát ra ở giữa môi, từng chữ lại như mơ hồ không rõ.
Một câu nói này, Lâm Lộc cũng không nghe thấy.
"Cái gì?"
"Không có gì?"
Ninh Trí Viễn nâng mắt liếc cậu một cái.
"Học sinh kia của cậu đi rồi?"
"A...Phải, giữa trưa lên máy bay."
"Còn trở về thì sao?"
"Cậu ấy còn trở về sao? Trừ phi phía đoàn bên kia mời hắn ở lại.
Em thật sự chưa từng hỏi qua, chờ mấy ngày nữa em sẽ hỏi một chút..."
"Có cái gì mà hỏi?" Ninh Trí Viễn nhăn mày, quát lớn một tiếng "Hắn có trở về cũng có liên quan gì đến cậu?"
"..."
Lâm Lộc lại cúi đầu.
Dù sao cũng là học sinh của mình, có trở về hay không tại sao lại không liên quan đến mình..
Hơn nữa cậu cũng không biết vì cái gì Ninh Trí Viễn đột nhiên tức giận như vậy.
Chẳng lẽ mình lại làm gì sai sao, chọc cho Ninh Trí Viễn bực mình? Thật vất vả hai người bọn họ mới gặp mặt, chính mình lại làm như vậy...!
Trong lòng Lâm Lộc lại càng ủy khuất, môi không nhịn được cong lên.
Lại không nghĩ đến, ngón tay đường cong rõ ràng kia đột sờ vào hai mảnh môi cậu.
Giữa ngón tay kia, còn kẹp một điếu thuốc mù mịt khói.
"Cong miệng cái gì? Không vui?"
"Em không có không vui?"
"Tốt nhất là không có."
Ngón tay ở trên môi Lâm Lộc cào cào vài cái, trở tay nắm lấy cổ tay cậu.
"Cậu có đi hay không?"
"A?"
"Như thế nào, cậu ở lại đây còn có việc?"
"Không...Không có."
"Vậy đi thôi.
Tôi đưa cậu về."
"Được."
Ninh Trí Viễn người cao chân dài, đi rất nhanh.
Lâm Lộc bị hắn nắm lấy cổ tay, đi thất tha thất thểu.
Khó khăn lên xe, cậu ngồi bên người Ninh Trí Viễn, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vừa rồi bước đi vội vàng, mỗi bước đều khiến đầu gối bên phải tê rần, nhưng cậu không dám dừng lại.
May mắn chiếc xe dừng lại cũng không xa.
"Ninh tổng, đi đâu?"
"Trước tiên về công ty lấy chút đồ."
Phòng làm việc cách tập đoàn Ninh thị không gần.
Mấy ngày hôm nay Lâm Lộc ngủ không nghe, ở trên xe lay động một hồi, liền bắt đầu trầm xuống, ý thức cũng dần dần hôn mê.
Phanh gấp một cái, cả người cậu đều ngã về phía trước.
Lâm Lộc giật mình một cái, mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt mình là lưng ghế cứng rắn, mắt thấy chắc sẽ đụng phải rồi!
Một bàn tay nghiêng đi vươn tới, năm ngón tay duỗi thẳng