Trí Viễn ca.
Lần đầu tiên gọi đến xưng hô này, là vào một buổi chiều khi Lâm Lộc mười chín tuổi.
Năm ấy cậu năm hai đại học.
Vũ đạo lại mềm dẻo, biết bao nhiêu tiểu vương tử yêu thầm, lại bị vị thiên kiêu chi tử nào đó hấp dẫn tầm mắt, từ đây lại không thể rời khỏi ánh mắt.
Ở trường học phòng thay đồ nam bên cạnh sân vận động, Ninh Trí Viễn kéo cậu đến phòng thay đồ cuối.
Bên các gian phòng thay đồ còn lại, các học sinh cãi cọ ầm ĩ thay đồ thể dục, lại không có ai chú ý tới một góc này, cậu lại bị ấn ở trên tường, tiếp nhận nụ hôn mạnh bạo của Ninh Trí Viễn.
"Thật ngoan.
Đầu lưỡi vươn ra một chút, phải, nghe lời......"
Ninh Trí Viễn hôn người này, cường thế vô cùng, rồi lại hoàn mỹ đến cực điểm.
Lâm Lộc chưa bao giờ có kinh nghiệm, hôn vài cái chân đã mềm nhũn, trên mặt ửng hồng.
Khóe mắt cầu cũng bị hôn ra nước mắt, nhưng thở dốc cũng không dám lớn tiếng.
"Ninh Trí Viễn......Buông tha em......Ưm....."
"Buông tha cậu? Cậu dùng loại vẻ mặt này, kêu tôi buông tha cậu?"
Ninh Trí Viễn nắm cằm cậu bẻ ra, ngón cái xoa ấn cánh môi sưng đỏ của cậu.
Chân trái hắn tách hai bên đầu gối của Lâm Lộc ra, trọng lượng toàn thân đều đè ở trên người Lâm Lộc.
Giọng hắn trầm thấp, vang lên ở bên tai Lâm Lộc, đè đến vòng eo Lâm Lộc nhũn ra, từ vành tai tê dại đến sống lưng.
"Xem cậu cái dạng này, tôi chỉ muốn hung hăng mà khi dễ cậu.
Làm cậu khóc cũng khóc không ra."
Đôi mắt Lâm Lộc ướt át, cầu xin nhìn hắn.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn tối sầm lại, càng hung ác mà hôn lên.
Thời điểm lại tách ra, Lâm Lộc thật sự không đứng được.
Nhưng cậu si mê nhìn Ninh Trí Viễn, dời mắt một khắc cũng luyến tiếc.
"Từ hôm nay trở đi, cậu chỉ có thể thuộc về tôi.
Có phải không, Lâm Lộc?"
"Ưm......"
"Tới, kêu tôi một tiếng."
"Ninh Trí Viễn......Ô...Ưm!"
Ninh Trí Viễn rõ ràng không đủ vừa lòng.
Đầu gối đột nhiên đỉnh lên ở giữa hai chân Lâm Lộc, đỉnh đến khi cậu nức nở một tiếng, khóe mắt nổi lên một mảnh đỏ ửng.
"Cái gì? Tôi không nghe rõ."
"Ninh....Trí Viễn......Không.....Trí Viễn, Trí Viễn ca......"
"Trí Viễn ca?"
Ninh Trí Viễn cười thấp thấp, khen thưởng nhéo nhéo mặt Lâm Lộc.
"Xưng hô miễn cưỡng có thể."
Ninh Trí Viễn buông lỏng Lâm Lộc ra, đứng thẳng người.
Cài từng nút áo sơ mi của mình lại.
"Tha cậu.
Buổi tối chờ điện thoại của tôi, tôi sẽ đến tìm cậu."
Sau đó hắn xoa xoa đầu tóc Lâm Lộc, in lên một nụ hôn ở giữa trán cậu, xoay người rời đi.
..............!
Lâm Lộc mở to mắt, mở mồm thở phì phò.
Trước mắt là trần nhà xa lạ, trái tim chà sát từng chút tùng chút mà đau xót.
Lâm Lộc sửng sốt một lát, mới ý thức được bản thân đang ở nơi nào.
Hết thảy đêm qua đều hiện lên trước mắt.
Chuốc rượu......Thiếu niên kia......Vương đạo......Buồng vệ sinh......Máu......Bồn tắm......!
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở trên dấu môi.
Thì ra là một giấc mộng.
Ở trong mơ cậu trở về buổi chiểu mười chín tuổi kia, đó là hồi ức mà cậu trân quý nhất.
Sự tình sau đó, Lâm Lộc vẫn nhớ rất rõ ràng.
Một đêm kia, cậu liều chết triền miên ở dưới thân Ninh Trí Viễn, đến cuối cùng lại thật sự bị khi dễ "khóc cũng khóc không ra".
Chính là một ngày đó.
Nụ hôn đầu tiên của cậu, đêm đầu tiên của cậu, cậu chưa bao giờ rộng mở tim mình với bất kỳ kẻ nào, còn có toàn bộ tình yêu lần đầu......Từ khi bắt đầu một ngày kia, lại cùng "Trí Viễn ca" hắn quấn quanh bên nhau.
Suốt sáu năm, càng lún càng sâu.
Cho đến hôm nay.
Nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ đến, Trí Viễn ca đã từng đối với cậu nhiệt tình mãnh liệt như vậy, cuối cùng vẫn là muốn người khác.
Cậu thiếu niên kia, trẻ tuổi giống với Lâm Lộc năm đó.
Mười chín tuổi, tuổi trẻ xinh đẹp, lại càng phong tình hơn so với cậu, biết nên mềm dẻo thế nào làm cho người khác vui vẻ.
Hiện tại Ninh Trí Viễn, có phải cùng hắn triền miên một chỗ hay không, có phải cũng cường bạo mà hôn hắn như vậy, tựa như đối với mình trước kia?
Lâm Lộc nhắm mắt lại, dùng sức thở hổn hển mấy hơi.
Ép ngực chua xót xuống, cậu mới bò đứng dậy.
Bên cửa phòng tắm, trên mặt đất còn vệt nước và máu đã khô.
Lâm Lộc tựa như thấy hai bóng dáng giao nhau.
Tay chân sáp lại, năm ngón tay đan lấy nhau triền miên, âm thanh Ninh Trí Viễn hôn môi và thở dốc còn ở bên tai.
Ninh Trí Viễn đêm qua, cường ngạnh đè Lâm Lộc trên gạnh men lạnh băng, như làm cậu đang sống sờ sờ hủy nát đi.
Tối hôm qua, mãi cho đến khi Lâm Lộc còn hôn mê, Ninh Trí Viễn cũng không dừng lại.
Nhưng giờ phút này, hắn lại không ở trong phòng.
Dưới thân Lâm Lộc là một chiếc giường cỡ lớn, chăn trắng tinh mềm mại chỉ nhấc lên một góc, phía bên kia giường san bằng, gối xoã tung, cũng không có dấu vết ngủ qua.
Trí Viễn ca......Đi nơi nào? Chẳng lẽ hắn lại ném mình đi lần nữa sao, một mình rời đi?
Lâm Lộc cười khổ một tiếng, thở dài một hơi.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cậu bị ném đi vô số lần.
Tuy rằng vẫn là sẽ khó chịu, nhưng chung quy cũng thành thói quen.
28.2.
Lâm Lộc, cậu muốn