Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Bác sĩ Lý sắp tức chết rồi.
Hắn hầm hừ vén tay áo, cong người kéo mí mắt Lâm Lộc lên.
Nghe nghe nhịp tim và đo huyết áp, xác định tạm thời Lâm Lộc không có gì nguy hiểm mới đứng dậy.
"Cho nên, ông cảm thấy thật sự cậu ấy đã quên tôi? Nhưng tôi cảm thấy là cậu ấy đang bực bội, cho nên làm bộ mất trí nhớ."
"Ninh tổng!"
Bác sĩ Lý sắp bị hắn chọc cho điên rồi.
"Chẳng lẽ lời của tôi, ngài không nghe được một câu sao?"
"Tôi nghe được.
Không được kích thích cậu ấy đúng không? Tôi sẽ không."
Ninh Trí Viễn ôm Lâm Lộc đưa đến phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Ngón tay lướt qua tóc Lâm Lộc, lại nhịn không được ấn một cái hôn tiếp theo giữa trán cậu.
"Đi thôi.
Để cậu ấy nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi ra ngoài nói."
Phòng ngủ chỉ còn lại một mình Lâm Lộc, ngoài cửa phòng khép hờ, tiếng nói chuyện đứt quãng truyền vào.
Trên giường, Lâm Lộc nhắm chặt hai mắt, tròng mắt chậm rãi chuyển động.
Ninh Trí Viễn tiêm cho cậu thuốc an thần hàng thật già thật, đủ để cho một người trưởng thành hôn mê một giờ cũng rất khó để khôi phục ý thức -- Quan trọng là người nọ có hệ thần kinh bình thường, chưa từng tiếp xúc quá nhiều kích thích.
Nhưng Lâm Lộc ở trên đảo lâu như vậy, mỗi ngày đề phải tiếp thu trị liệu của "vu y".
Không biết đã uống bao nhiêu các loại thảo dược, thuốc bào chế mới có thể duy trì được trạng thái tinh thần ổn định như hiện tại.
Đối với thuốc mê và thuốc gây ảo giác, cậu đã giải mẫn cảm một nửa.
Cho dù bị tiêm thuốc gây mê, cậu cũng gần không thể động đậy, nhưng không phải hoàn toàn mất đi tri giác.
Đây là một loại cảm giác linh hồn bay ra khỏi thân thể.
Lâm Lộc giống không còn ý thức nữa, bay lơ lửng ở giũa không trung.
Cậu có thể nghe được tiếng nói chuyện ở cách vách, lại nhất thời nghe không hiểu ý tứ của bọn họ.
Cậu chỉ là trôi nổi giữa không trung, cảm giác này rất thoải mái, tất cả đều không cần suy nghĩ nữa, cũng không liên quan gì đến cậu.
Cậu thậm chí không biết mình là ai.
Nhưng cậu có thể cảm giác được, trong những giọng nói lộn xộn đó, có giọng nói của một người, hết sức xúc động đến tiếng lòng cậu.
Tựa như có một sợi chỉ kéo suy nghĩ của cậu xuống.
Từ mềm nhẹ thư thả trong không trung về tới thân thể nặng nề.
Tiếp theo, cậu lại nhớ lại hết tất cả.
Đó là Ninh Trí Viễn.
Cậu đang ở trên một con thuyền.
Rời xa quê hương chìm nổi đến vùng biển quốc tế nơi đất khách quê người.
Ngay sau đó, tiếng ồn ào cách vách cũng có ý nghĩa.
"....Tôi biết rồi, bác sĩ Lý.
Tôi sẽ không ép buộc cậu ấy quá mức.
Chẳng qua, ông muốn tôi không làm gì cả, chủ động từ bỏ cậu ấy, tuyệt đối không có khả năng.
Bác sĩ Lý, cho dù ông không chịu giúp tôi làm thí nghiệm cho cậu ấy, tôi cũng có cách khác.
Tôi đã chuẩn bị cho cậu ấy một món quá.
Bác sĩ Lý, ông từng nghe nói đến Thánh Y Ti chưa?"
Thánh Y Ti? Vì sao lại nhắc đến cái này?
Hơi thở của Lâm Lộc cứng lại.
Cậu nhịn không được quay đầu, chỉ mong nghe được rõ ràng hơn một chút.
Trước mắt cậu là một bức tường, dán dán tường có họa tiết thực vật rừng mưa phức tạp, lại không phải phong cách tả thực, mà là tranh sơn dầu nồng đậm ướt át, mang theo hoa văn biến tấu cổ điển khoa trương.
Ánh sáng xoay chuyển ở trên cây cối rực rõ.
Chỉ là nhìn, Lâm Lộc cũng cảm thấy tựa như bị áp lực kéo xuống dưới thật mạnh, cây cối cao lớn đè ép lên cậu.
Cậu cuống quít nhắm mắt lại, vẫn cảm thấy ghê tởm như cũ.
Thánh Y Ti....!
Chỉ cần nghe nói đến những từ này, trái tim lại đập nhanh đến như vậy, khiến ngực cậu sinh đau.
Mồ hôi ướt đẫm, cậu thở hổn hển, nghe động tĩnh cách cánh cửa.
"Nhìn dáng vẻ của ông, đúng là ông chưa từng nghe nó qua.
Xác thật, cũng chính là lễ hội vũ đạo, có cái gì quan trong? Thích thì đi thử một lần, nhưng cho dù không đi được, còn có chuyện khác để làm, hà tất gì phải nhớ mãi không quên như vậy? Nhưng Lâm Lộc lại luẩn quẩn trong lòng.
Mấy năm trước, cậu ấy đã từng đi một lần, tôi không để cậu ấy thi đến cuối cùng.
Sau đó cậu ấy cũng không nhắc tới nữa, tôi thật sự không nghĩ tới cậu ấy để ý như vậy.
Lúc đó tôi cãi nhau với cậu ấy, mới biết được cậu ấy vẫn còn canh cánh trong lòng.
Cho nên tôi muốn lấy vé vào chung kết Thánh Y Ti cho cậu ấy.
Có thể trực tiếp lên đài biểu diễn.
Nghe được tin tức này, cậu ấy đại khái sẽ rất vui vẻ đi."
"Ninh tổng, nếu ngài có thể giúp cậu ấy thực hiện tâm nguyện, đây là chuyện tốt.
Nhưng mà chính cậu ấy đã quên, sao có thể nhận món quà của ngài?"
Im lặng một lát, dường như bác sĩ Lý đã tỉnh ngộ lại, giọng nói cất cao lên.
"Chẳng lẽ ngài muốn dùng những thứ này để thử cậu ấy? Buộc cậu ấy phải thừa nhận cậu ấy nhớ rõ ngài, nếu không cho cậu ấy tấm vé này?Ninh tổng, ngài quả thực.....Rốt cuộc ngài muốn làm gì!"
"Tôi không muốn làm gì hết, chỉ là tôi không thích cậu ấy gạt tôi."
"Làm sao ngài biết cậu ấy có gạt ngài hay không? Cậu ấy bị loại bệnh này, mất đi ký ức là rất bình thường! Cho dù cậu ấy có quên ngài nhưng lại không quên cuộc thi kia, cũng không chứng minh được điều gì cả! Ngược lại, nếu cậu ấy thật sự nhớ mãi không quên với cuộc thi này, ngài lại cố ý gợi lên vết thương của cậu ấy như vậy, ngược lại tạo thành tổn thương lần thứ hai cho cậu ấy ngài biết không?"
"Cậu ấy có được cơ hội lần này, sẽ không có thương tổn lần thứ hai gì hết.
Chỉ cần cậu ấy thừa nhận quan hệ của chúng tôi là được."
"Ninh tổng! Vì sao ngài phải cố chấp như vậy? Vì sao không thể chấp nhận hiện thực?"
"Hiện thực chính là cậu ấy vĩnh viễn không thể quên tôi.
Cậu ấy là người của tôi, đời này cũng không thể trốn thoát.
Ông yên tâm, chờ khi lấy ra tư cách tham gia Thánh Y Ti, cậu ấy sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó ông sẽ biết ai đúng ai sai."
"Ninh tổng!"
Rầm một tiếng, tựa hồ bác sĩ Lý tức giận mới mức nhảy dựng lên.
Ngữ điệu của Ninh Trí Viễn lại không hề thay đổi, hắn thấp giọng nói.
"A Trình, đưa bác sĩ Lý về phòng."
Bàn ghế di chuyển, Ninh Trí Viễn đứng lên.
"Bác sĩ Lý cần nghỉ ngơi một chút, bình phục tâm tình.
Tôi đi xem Lâm Lộc."
Lâm Lộc nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại.
Cậu nghe được tiếng cửa phòng bị người đẩy ra.
Cậu ngừng thở, nhưng ngay sau đó nghĩ đến nếu có tình làm quá mức sẽ khiến Ninh Trí Viễn nghi ngờ, cậu mới chậm rãi hít vào một hơi -- Mỗi một lần hô hấp đều rất cẩn thận, lâm Lộc cảm giác được lòng bàn tay của mình ướt đẫm mồ hôi.
Hồi lâu Ninh Trí Viễn cũng không có động tĩnh gì.
Cả người Lâm Lộc căng chặt, không dám động đậy.
Cậu chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập càng ngày càng nhanh, cũng càng ngày càng loạn.
"Tiểu Lộc."
Lâm Lộc giật mình một cái.
Giọng nói của Ninh Trí Viễn kề ở bên tai, khi nói chuyện hơi thở