—— Bảo bối, em ngủ rồi sao?
Giống như là có tiếng nói nhỏ truyền đến bên tai khiến Lâm Lộc cả kinh, lại toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Phía sau, cánh tay của Ninh Trí Viễn đáp ở trên người cậu.
Rõ ràng cách một lớp chăn lông, Lâm Lộc lại cảm giác chính mình không mặc gì, trần trụi mà bị người đàn ông này siết trong lòng bàn tay.
Cậu rụt rụt về phía bên cạnh theo bản năng.
"Em sợ tôi?"
"....."
"Em yên tâm.
Đã đáp ứng không chạm vào em thì sẽ không chạm vào em."
Cười một tiếng nặng nề.
Ninh Trí Viễn bỏ tay ra.
Nệm bên người khôi phục lại trạng thái cũ.
Hắn đứng lên, tiếng bước chân, tiếng cạch cạch của khui chai, tiếng va chạm mạnh của ly chạm vào miệng chai.
Trong phòng lại yên lặng.
Nhịp thở của Lâm Lộc lại trở nên căng thẳng.
Tiếng uống từng ngụm nhỏ của Ninh Trí Viễn, Lâm Lộc đều có thể nghe được rõ ràng.
"Sáng nay đánh thức em, lúc tôi ra cửa thời còn chưa có sáng."
"Ngày hôm qua, em đáp ứng cho tôi cơ hội, rốt cuộc tôi không ngủ được."
Tiếng bước chân dừng lại.
Giọng nói hắn nói chuyện từ đỉnh đầu truyền đến.
"Tôi vẫn luôn đợi trời sáng, vẫn luôn nhớ đến em.
Trời sáng rồi thì tôi có thể tới đón em rồi.
Giọng nói càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng nhẹ.
"Em có thể ra khỏi chăn, cười với tôi một chút không?"
Ngay ở phía đối diện chăn bông, ngay cả hô hấp của hắn Lâm Lộc cũng có thể nghe được rõ ràng.
".....Hoặc là, chỉ nhìn tôi một cái thôi cũng được."
Không gian trở nên im lặng.
Nhưng lại không thể nghe thấy tiếng hít thở, dường như hai bên đều nín thở chờ đợi.
Nhưng chờ đợi họ chỉ là sự im lặng.
Cuối cùng Ninh Trí Viễn cười.
Tiếng cười tự giễu ngắn ngủi biến mất trong tiếng thở dài.
"Thôi, không miễn cưỡng em.
Em ngủ đi."
Trên người Lâm Lộc lại bị đắp thêm một lớp chăn nhung nữa, cậu cảm giác được bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cậu.
Tiếng bật lửa ma sát vang lên, khói thuốc bay lượn lờ.
Hơi thở lẫn với mùi thuốc lá truyền đến, còn có hương vị trầm tĩnh như có như không —— Đó là mùi hương hỗ trợ giấc ngủ, Lâm Lộc đã từng ngửi thấy nó trong văn phòng của Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc không nghĩ tới, thế nhưng Ninh Trí Viễn ra ngoài lại mang theo cái này.
Tấm chăn nhung trên người tạo nên cảm giác ấm áp mềm mại.
Hơn nữa mùi thuốc lá và mùi hương mộc điều quen thuộc của người nọ....Nhắm mắt lại, Lâm Lộc hoảng hốt trở về trước đây, khoảng thời gian cậu ở văn phòng của Ninh Trí Viễn.
Mấy ngày nay, vừa nhớ tới văn phòng kia, trong đầu Lâm Lộc đều là hình ảnh ánh trăng đỏ như máu ở trên bầu trời.
Chiếu sáng lên thân hình trần trụi bị sỉ nhục của cậu, vặn vẹo bị trói thành con sơn dương đang đợi bị làm thịt.
Cậu bị ném ở trên thảm lông dê.
Chất lỏng ở trong thân thể chảy ra, nhuộm trắng lông mao ở dưới thân thành màu trắng xóa.
Sống không bằng chết.
Nhưng giờ phút này.
Khi cậu bừng tỉnh chỉ là lại nghĩ đến thật lâu trước kia, cậu còn chưa quỳ xuống trước mắt Ninh Trí Viễn cầu một tỷ.
Ninh Trí Viễn còn rất thích cười với cậu, cũng rất thích ôm Lâm Lộc trong ngực mình và hôn lên đỉnh đầu cậu, gọi cậu "Tiểu Lộc của tôi."
Khí đó cậu có thể vào văn phòng của Ninh Trí Viễn bất cứ lúc nào.
Tất cả mọi người đều thăm hỏi cậu rất lễ phép, gọi cậu "Lâm tiên sinh", thò qua giảng giải thân mật với cậu "Ninh tổng còn đang họp, ngài đến văn phòng ngồi chờ một chút.
Đừng lo lắng, sẽ không quấy rầy đến Ninh tổng, ngài cũng không phải người khác."
Vì thế cậu lại trộm chạy đến văn phòng của Ninh Trí Viễn, nằm ở trên sofa đợi người đàn ông tan tầm.
Chờ lâu cậu lại bất giác ngủ mất.
Khi mở mắt ra trên người lại là một tấm chăn lông, bên trên lại đè thêm một chiếc áo âu phục.
Ngẩng đầu lên, Ninh Trí Viễn ngồi ở phía sau bàn làm việc, cổ tay áo sơ mi sắn cao lên.
Hắn hơi hơi nhíu mày, chuyên chú nhìn chằm chằm tờ văn kiện trong tay.
......Nếu không phải trên người có chiếc áo kia, Lâm Lộc sẽ cho rằng hắn không chú ý tới mình.
Chiếc áo của người đàn ông rất lớn, có thể bao vây cậu toàn bộ ở bên trong.
Chỉ lộ ra đôi mắt, quay tròn liếc nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng vẫn là rơi xuống trên người người đàn ông.
"Tỉnh rồi?"
Quả nhiên là rất kỳ quái.
Mỗi lần cậu đều không động đậy, nhưng Ninh Trí Viễn đều biết là cậu đã tỉnh lại.
Ninh Trí Viễn buông văn kiện xuống, đứng lên.
Hắn duỗi thân vặn xương cốt, cởi một cúc áo sơ mi, thở dài một hơi.
Hắn uống một ngụm nước, khớp xương ngón tay hơi hơi nhô lên.
Hắn đạp lên thảm lông dê, giày da sáng bóng, cẳng thân thon dài.
"Cậu có đói bụng không? Đi ăn chút gì đi."
"Trí Viễn ca anh làm việc xong rồi sao?"
"Tôi vẫn chưa xong.
Trước tiên dẫn cậu đi ăn gì đã, sau đó đưa cậu về trường học đi.
Lần sau không cần chạy tới đây như vậy, gọi điện thoại tôi đến đón cậu."
"A? Nhưng mà Trí Viễn ca rất bận, em không muốn quấy rầy anh...."
"Nói mấy lời ngu xuẩn gì vậy?"
Ninh Trí Viễn cười nhạo một tiếng, sắn tay áo sơ mi lên cao một chút.
"Đi thôi.
Muốn ăn cái gì? Tôi kêu Tiểu Chu đặt chỗ."
Thấy hắn chuẩn bị ra ngoài, Lâm Lộc cuống quít cầm áo khoác trên người nhảy dựng lên.
"Chờ một chút, Trí Viễn ca, áo khoác của anh!"
"Cậu mặc đi."
Cũng không quay đầu lại, Ninh Trí Viễn đẩy cửa ra, tùy ý vẫy vẫy tay.
"Trời lạnh, nhớ rõ lần sau không được mặc ít như vậy ra ngoài."
Hồi ức chìm chìm nổi nổi, ý thức lại dần mông lung.
Thật kỳ quái, rõ ràng trong lòng cực kỳ kháng cự Ninh Trí Viễn lại gần, nhưng cậu lại thả lỏng tinh thần trong mùi hương quen thuộc này.
Lâm Lộc cũng không biết mình ngủ say khi nào.
"Tiểu Lộc.".
Truyện Trọng Sinh
Ninh Trí Viễn thấp giọng gọi khẽ, không có tiếng đáp lại.
Cũng rất bình thường.
Không chỉ có tăng gấp đôi lượng hương trợ giúp ngủ, còn tăng thêm mấy vị thuốc thả lỏng tinh thần.
Lại trong khung cảnh im lặng trầm ấm như vậy, không ngủ được? Đó mới là thấy quỷ.
Chỉ là, vốn dĩ kế hoạch của hắn chính là hy vọng Lâm Lộc có thể ngủ tở trên xe, cuộn tròn ở trong lồng ngực hắn.
Ninh Trí Viễn thở dài.
Hắn duỗi tay sờ sờ tóc Lâm Lộc, chỉnh người cậu nằm lại đàng hoàng trên giường.
Sau đó hắn cúi người xuống, môi cọ qua gương mặt Lâm Lộc.
"Em thật sự không nhỡ rõ tôi sao, Tiểu Lộc?"
"Nhưng em đã nói em yêu tôi.
Bảo bối, tình yêu em dành cho tôi? Em cũng không nhớ rõ nữa sao?"
"Em có thể quên tôi.
Không sao, chỉ cần em có thể yêu tôi thêm một lần nữa....Em sẽ, đúng không?
Ninh Trí Viễn hạ người xuống, nhẹ nhàng hôn ở trên mặt Lâm Lộc.
Hắn nhịn không được thở dài một hơi, chỉ cảm thấy có một bàn tay hung hăng nắm chặt ở trong lòng hắn, đau đến khó chịu.
Nhưng Lâm Lộc vẫn ngủ say, vô tri vô giác, càng chưa nói đến để ý.
............!
Sau