Ninh Trí Viễn chậm rãi nháy mắt, tựa hồ nghe không hiểu ý tứ của Lâm Lộc.
Nhưng rõ ràng hắn nghe hiểu, nếu không biểu tình sẽ không kinh ngạc như vậy, càng sẽ không thương tâm đến thế.
"Em nghi ngờ tôi......"
"Tại sao tôi không nên nghi ngờ anh? Quá trùng hợp, tất cả đều vừa khéo! Tính cả anh cũng như vậy.....Chẳng lẽ không phải anh đã tính kế tốt rồi? Chẳng lẽ những người đó không phải là anh phái tới? Chẳng lẽ không phải diễn kịch? Ninh tiên sinh, chẳng lẽ anh không gạt tôi sao?"
"Em nói bậy bạ gì vậy....Hiện tại những người đó còn ở phía sau! Tiểu Lộc, chúng ta phải nắm chắc thời gian rời khỏi đây...."
"Nhưng tôi không muốn đi theo anh."
"Tiểu Lộc, nghe lời."
"Tôi nói, tôi không muốn đi theo anh."
"Lâm Lộc!"
"Anh buông tôi ra!"
Lâm Lộc gầm nhẹ một tiếng, cũng mặc kệ có thể khiến đám người kia đuổi theo được không.
Cậu ướt đẫm, chật vật đứng ở trên bãi đá ngầm xa lạ này, bả vai run run.
Cậu hận Ninh Trí Viễn, cũng hận chính mình, càng hận giờ phút này bị Ninh Trí Viễn dùng sức nắm chặt cổ tay kia -- Nếu cậu có một con dao, cậu sẽ không ngần ngại chặt bỏ cánh tay của mình!
"Buông ra......"
"Không được."
Ninh Trí Viễn ngược lại túm càng chặt, Lâm Lộc lại càng run rẩy.
Cái loại cảm giác mất không chế này lại xuất hiện lần nữa, cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, cổ phát đau, mạch máu ở huyệt thái dương căng chặt!
Nhưng ý thức của cậu đột nhiên bị ấn nút tạm dừng.
Gáy như là bị muỗi cắn một ngụm, một chút đau đớn kích thích khuếch tán đến toàn bộ thần kinh, hôn mê ái muội tê dại.
Trước khi mất đi ý thức, trước mắt là một hình ảnh cuối cùng, gương mặt của Ninh Trí Viễn đong đưa.
Miệng hắn đóng mở, rõ ràng là đang nói một câu -- "Thật xin lỗi, Tiểu Lộc......"
Lâm Lộc rất muốn nguyền rủa hắn kêu hắn đi chết đi.
Nhưng không thể mở miệng được, cậu cũng đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Lại mở mắt ra, Lâm Lộc phát hình mình đang nắm trong một hang động.
Dưới thân có hơi lạnh, lại không ấm ướt quá.
Lâm Lộc muốn ngồi dậy mới phát hiện mình đang nằm trong túi ngủ, bên dưới có hai miếng lót.
Bên cạnh người còn có đống lửa đang cháy, trên vách đá hiện lên ánh lửa màu đỏ cam chiếu vào.
Âm thanh sóng biển đánh vào vách đá truyền đến không ngừng, lại càng khiến huyệt động thêm an tĩnh.
Lâm Lộc bò người dậy.
Ninh Trí Viễn không ở đây, hắn để lại rất nhiều đồ hộp, để chỉnh tề ở một bên.
Bên trong đống lửa không có một cây củi gỗ, bên cạnh lại là một thùng nhựa -- Vật chứa nhỏ thế này, bên trong có thứ gì mà có thể duy trì được đống lửa to và lâu như vậy?
Lâm Lộc không biết.
Cậu cũng không muốn hỏi.
Đầu cậu còn đang choáng váng, âm thanh của sóng biển truyền đến từng đợt một.
Cậu có một loại ảo giác, dường như mình đang ở trên một con thuyền hoang vắng, một mình phiêu bạt ở bờ biển vô tận, vĩnh viễn không thể tìm thấy điểm ngừng.
Cậu có hơi đói bụng, cũng biết những hộp đồ ăn đó nhất định có đồ ăn dinh dưỡng lại mỹ vị.
Nhưng dường như do tâm lý, cậu căn bản không muốn nhìn nhiều đống đồ ăn kia một chút.
Tựa như nhìn nhiều một chút, cậu sẽ thua bởi Ninh Trí Viễn.
Cho dù tên cẩu nam nhân kia hiện tại không ở nơi này, không biết đi đến đâu.
Rốt cậu hắn đi đâu vậy?
- - Quỷ sẽ để ý hắn đi nơi nào!
Trong lòng Lâm Lộc càng đổ.
Cậu đứng lên, chịu đựng cảm giác ghê tởm và choáng váng đầu óc, đỡ vách tường đi ra ngoài động.
Nhưng cậu không nghĩ tới, ở bên ngoài cửa động, vẫn là cửa động.
Kéo dài rất xa, trên đỉnh đầu lộ ra mấy thạch nhũ không có quy tắc, có ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống.
Cách xa ánh lửa trong động, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường dưới chân.
Nhưng nếu muốn thấy rõ đường phía trước, chính là si tâm vọng tưởng.
Lâm Lộc thử đi về phía trước một đoạn ngắn, vẫn là quyết định lui về.
Cậu có chút giận dỗi, nhưng cậu không ngu.
Tùy tiện xông vào nhánh hang động khác không rõ ràng, chỉ có đi tìm chết.
Cho nên Ninh Trí Viễn hỗn đản này, rốt cuộc chạy đi đâu rồi....!
Lâm Lộc thất thần trở về.
Cho đến khi thiếu chút nữa đụng vào bờ ngực của người đàn ông.
Lúc này cậu mới phát hiện, thế nhưng Ninh Trí Viễn ở cửa động.
Trong bóng tối, một mình hắn dựa vào vách đá ẩm ướt, dưới chân là một vòng mẩu thuốc lá.
Lần đầu tiên Lâm Lộc nhìn thấy hắn suy sụp tinh thần như vậy.
Ngày thường, không phải hắn đều quần áo thắng thớm, biểu cảm ngạo nghễ hay sao?
Nhưng giờ phút này, phía dưới ánh trăng, sắc mặt hắn trắng đến dọa người.
Không biết vì lý do gì, không thấy khí thế thịnh khí lăng nhân của hắn nữa.
Cũng không hé răng, ánh mắt cứ nhìn thẳng tắp về phía Lâm Lộc, thế nhưng có vẻ hơi đáng thương.
Nhưng rất nhanh hắn đã rũ mi mắt xuống.
Lâm Lộc nhìn hắn, hình ảnh như vậy cậu không thấy nhiều -- Đúng là thần khí của hắn không giống ngày bình thường.
Nhưng là đáng thương? Thật vậy chăng, nói hắn hiện ra tia đáng thương?.
Xin hãy đọc truyện tại ~ ТгumTru уen.ME ~
Không có khả năng.
Đại khái là chính mình hoa mắt.
Lâm Lộc không dừng lại, tiếp tục đi vào trong động.
Phía sau truyền đến một giọng nam khàn khàn.
"Chờ một chút."
Lâm Lộc dừng bước chân.
Xem hắn muốn nói cái gì.
".....Lúc này đây, tôi không có lừa em.
Tôi cũng không có tính kế em, tôi cũng không biết bọn họ tới đây đối phó tôi.
Tôi cho rằng bọn họ sẽ đến tìm Bạch Vụ.
Tôi chuẩn bị đầy đủ, là bởi vì tôi không dám mạo hiểm.
Tiểu Lộc, em có thể tin tôi không?"
Lâm Lộc tiếp tục đi vào trong hang động.
Cậu không nói câu nào, cũng chưa từng quay đầu lại.
Đem nhưng lời nói Ninh Trí Viễn chưa kịp nói xong đều ném ở phía sau.
.................!
Một mình Ninh Trí Viễn đứng ở ngoài động.
Ánh trăng lướt qua những lỗ thủng trên đỉnh động, lạnh lùng chiếu vào trên người hắn.
Nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên một cảnh tượng đáng sợ -- Mặt hồ kia, áo khoác bên hồ, vết máu rơi li ti trên mặt đất.
Sóng nước xôn xao cuộn lên, tĩnh mịch luân hồi.
Đột nhiên hắn rùng mình một cái.
Tiếng sóng biển bên tai và tiếng hồ nước như trùng lại làm một, khiến hắn không rét mà run.
Mặt hồ đã từng cắn nuốt Lâm Lộc của hắn.
Hiện tại thì sao? Có thể hắn sẽ mất đi Lâm Lộc của hắn lần nữa?
Một trậm tạp âm nhỏ truyền đến.
Ninh Trí Viễn chợt mở mắt, ngừng thở.
Hắn ngồi dậy.
Là tiếng bước chân -- Rất xa, rất nhẹ, đứt quãng.
Theo hướng của gió biển, âm thanh có thể truyền đi rất xa.
Còn có vài tiếng người, hán nghe được, đó là một loại thổ ngữ không quá phổ biến.
Địa phương này rất nghèo, lại có thừa lính đánh thuê -- Nếu không phải như thế, thời khóa biểu thời thơ ấu của hắn cũng không có thêm môn học này.
Hắn từng nghe thấy khẩu âm này trong miệng Rooney và "lão đại".
Giờ khắc này lại xuất hiện lần nữa, hắn tin tưởng tuyệt đối đây không phải là trùng hợp.
Đỉnh đầu là ánh trăng bạc khiến khuôn mặt hắn phân cách thành từng khối, sáng tối rõ ràng.
Ngón tay hắn chống đất, bất động thanh sắc đứng lên, thân hình lại hơi đong đưa.
Hắn bị thương, có hơi suy yếu.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến động tác của hắn.
Hắn đi vào trong động, nhẹ nhàng dập tắt đám lửa kia.
Lâm Lộc ngủ hôn hôn trầm trầm, gắt gao nhăn mày lại.
Không biết mơ thấy cái gì, có vẻ cậu rất thống khổ, siết chặt nắm tay.
"Buông ra......!Đừng......Tha ta......"
"Tiểu Lộc, Tiểu Lộc......Đừng sợ."
Ninh Trí Viễn nhẹ giọng trấn an cậu, cởi quần áo trên người ra, đắp ở trên người Lâm Lộc.
Hắn cúi đầu, trán cụng trán Lâm Lộc, lại không dám đụng đến bờ môi của cậu.
Hắn sợ tới mức đánh thức cậu, không dám trộm thân cận một chút.
Không biết có phải cảm giác được nhiệt độ cơ thể người hay không, Lâm Lộc thật sự im lặng một chút.
Ninh Trí Viễn chăm chú nhìn cậu một lát, cố di chuyển ánh mắt đứng dậy.
Đã gần sáng rồi, ánh trăng cũng không còn lạnh lẽo như vậy nữa.
Nhưng chiếu trên gương mặt hắn lại có vẻ càng tái nhợt hơn so với vừa rồi.
Ninh Trí Viễn lại đứng một hồi, mới xoay người đi ra khỏi hang động.
Ánh trắng đuổi theo người hắn.
Hắn đã cởi áo ra, thân trên trần trụi, chỉ mặc một chiếc áo chống đạn.
Trên cánh tay quấn băng vải lung tung vài vòng, có vết máu thấm ra ngoài.
Hắn ra ngoài cửa động, không quay đầu lại.
Hắn cũng không biết mình có thể trở về lần nữa hay không.
Sau khi Ninh Trí Viễn đi không lâu, không biết là động tĩnh từ đâu truyền đến -- Tiếng bước chân và tiếng mắng xen lẫn một chỗ, theo tầng tầng cửa động truyền đến dây, đã vặn vẹo biến thành tạp âm, biến mất ở trong tiếng sóng nước dạt dào.
Ngón tay Lâm Lộc động động.
Mới vừa