Ninh Trí Viễn quỳ một gối xuống đất, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc.
Cách cổ tay áo, Lâm Lộc cảm giác được tay hắn lạnh như một khối băng.
"Tiểu Lộc, bảo bối....Em vẫn luôn gạt tôi đúng không.
Em chưa quên tôi, em còn nhớ rõ tôi, em không buông tôi xuống được! Có phải không?"
Mùi máu trên người hắn tràn ra dưới ánh trăng, mặt hắn trắng như vậy.
Lâm Lộc mím môi, thấp giọng nói.
"Ninh tiên sinh, anh vẫn nên xử lý miệng vết thương một chút đi."
"Lâm Lộc, trả lời tôi! Tại sao em không đi, tại sao em lại quay về? Có phải em....Có phải em đối với tôi...."
"Rốt cuộc vì sao tôi lại quay lại, Ninh tiên sinh anh thật sự không biết sao? Nhất định phải biết rõ còn có cố hỏi, ép tôi chính miệng nói ra?!"
Một câu gầm nhẹ, đánh tan sự trầm mặc trong huyệt động.
Qua một thời gian, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Ninh Trí Viễn.
Ánh lửa hy vọng lại thắp sáng trong mắt hắn lần nữa.
Hắn có thể cảm giác được tim mình đang đập càng lúc càng nhanh.
"Tiểu Lộc, tôi...Tôi đối với em, kỳ thật..."
"Tôi trở về, đương nhiên là vì tim của Bạch Vụ!"
Trái tim kích động cứng lại, đôi mắt Ninh Trí Viễn mở to.
"Chúng ta đã nói rõ rồi, không phải sao? Tôi và anh cùng ở bên nhau, chịu đựng sự theo đuổi của anh, anh sẽ tìm trái tim cho Bạch Vụ! Cậu ấy là bạn của tôi, rất quan trọng đối với tôi, đương nhiên tôi không thể để anh chết! Nếu không anh quấn lấy tôi như vậy, anh cho rằng vì sao tôi không báo nguy?"
Anh có tiền có thế, tôi đánh anh không lại, cho nên anh có thể mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của tôi, một lần lại quá mức hơn so với một lần! Nói một cách dễ nghe, chỉ là "theo đuổi", nhưng nếu là theo đuổi thì tôi có quyền cự tuyệt đúng không? Tôi có sao? Anh thật sự nghĩ tới nếu theo đuổi tôi không thành sẽ buông tha cho tôi sao? Anh dựa vào cái gì mà mua lại khách sạn, mỗi ngày đứng ở dưới lầu của tôi, khiến tôi không có cách nào ra cửa? Lần trước ở trên thuyền, lần này ở khách sạn....Anh làm những chuyện đó, có khác gì bắt cóc chứ?
Theo đuổi cái gì, căn bản chính là cưỡng bách! Anh chưa từng tôn trọng ý muốn cá nhân của tôi, anh chính là đang cường đạo! Anh thậm chí dùng bệnh của bạn tôi để ép tôi đi vào khuôn khổ! Những điều này trong lòng anh đều rõ ràng hơn bất kỳ ai, anh còn giả bộ cái gì?
Đúng, là tôi không bỏ anh xuống được, không thể để anh chết! Bởi vì nếu là anh chết mất, sẽ không có ai cứu Bạch Vụ! Cậu ấy là ân nhân của tôi, bạn của tôi, tôi nguyện ý hy sinh vì cậu ấy -- Hiện tại tôi ở bên anh, cùng lắm là cứu mạng cậu ấy! Ninh tiên sinh, tôi nói đã đủ rõ ràng chưa?"
"Tiểu Lộc, em....Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
"Nếu không thì anh muốn tôi nghĩ như thế nào?"
Lâm Lộc cười lạnh một tiếng, đứng dậy.
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, trái tim siết lại.
Lâm Lộc từ trên cao nhìn xuống hắn chằm chằm, giọng nói lạnh lẽo hơn cả nước biển.
"Theo đuổi cái gì? Lừa đứa ngốc thôi! Ninh tiên sinh, tôi không làm gì được anh, nhưng anh cũng đừng ép tôi nữa.
Chẳng lẽ tôi bị anh bắt cóc đến dây, còn phải bồi anh diễn kịch sao? Làm bộ như rất luyến tiếc anh, thật sự không bỏ anh được? Tôi không có! Tôi muốn thoát hiểm thật nhanh, sau đó né tránh anh, không bao giờ muốn gặp anh nữa!"
"Tiểu Lộc!"
"Không cần gọi tôi là Tiểu Lộc, Ninh tiên sinh! Tôi và anh căn bản không thân quen đến mức này, tôi có tên, tôi tên Lâm Lộc!"
"Tiểu Lộc!"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Lần này Lâm Lộc không hỏi ý kiến của hắn nữa, trực tiếp đốt nhiên liệu.
Ngọn lửa lại cháy sáng mạnh hơn so với vừa rồi, xua tan bóng đêm lạnh lẽo.
Lâm Lộc cúi đầu, tránh đi tầm mắt của Ninh Trí Viễn, móc muốn cuộn băng vải từ trong ba lô ra.
"Ninh tiên sinh, trước tiên băng bó vết thương trên người anh một chút đi."
"......"
"Tuy rằng không muốn gặp lại anh, nhưng tôi cũng không mặc kệ anh.
Nơi nào cần tôi hỗ trợ, anh có thể nói ra."
Nói xong, Lâm Lộc băng bó miệng vết thương giúp Ninh Trí Viễn, nhưng cổ tay của cậu bị Ninh Trí Viễn bắt được.
Giọng nói của người đàn ông nặng nề, phảng phất như gió thổi qua vách núi.
"Đây là em đang thương hại tôi sao?"
"Chỉ là tôi không muốn anh chết ở chỗ này."
"Tôi sẽ không chết ở đây.
Tôi sẽ đưa em trở về an toàn."
Tự giễu cười một tiếng, Ninh Trí Viễn buông lỏng Lâm Lộc ra.
Lâm Lộc không rên một tiếng, Ninh Trí Viễn cũng không nói nữa.
Chính hắn lấy một con dao nhỏ và thuốc hạ sốt trong ba lô ra, đứng dậy.
"Ninh tiên sinh, anh muốn đi đâu."
"Tôi ra bên ngoài em nghỉ ngơi đi.
Em yên tâm, tôi sẽ không tới quấy rầy em."
Một ngọn nến sáng sâu kín.
Lâm Lộc nằm ở trên mặt đất ẩm ướt, cảm giác còn lạnh hơn so với ngày hôm qua.
Nhưng rốt cuộc cậu có túi ngủ, còn có miếng lót sưởi ấm ở dưới, Lâm Lộc không biết tình huống ngoài cửa động là như thế nào, Ninh Trí Viễn làm sao ngủ -- Hoặc là, hắn không ngủ.
Cậu nằm hồi lâu, mệt mỏi bò đến sống lưng, ý thức bắt đầu trầm mê.
Mông lung lâm vào mộng đẹp, cảnh tượng trong mơ bắt đầu kỳ quái -- Ngày hôm nay quá mức căng thẳng.
Chính Lâm Lộc cũng đã quên mất, hiện tại cách giờ cậu uống thuốc lần trước, đã qua hai mươi tư giờ.
Đau đớn như kim châm lại len lỏi đến đầu gối, đồng thời ngóc đầu trở lại, còn có ảo giác bị thảo dược áp chế xuống.
...................!
Âm thanh thống khổ mà áp lực truyền đến.
Ninh Trí Viễn canh giữ ngoài cửa động bỗng nhiên giật mình một cái.
Hắn dựa vào vách đá ẩm ướt lạnh băng, mới miễn cưỡng ngủ được một chút.
Giờ phút này đột nhiên tỉnh dậy, thân thể thẳng tắp.
"Ô ô....A....Ô ô ô....Không, không được....."
"Tiểu Lộc?"
Nghe tiếng rên rỉ như vậy, Ninh Trí Viễn đứng dậy chạy vào bên trong.
Trước mắt là một màn khiến hắn giật mình.
Lâm Lộc cuộn thành một đoàn, rúc ở trong túi ngủ run bần bật, cắn chặt hàm răng.
Mặt cậu xanh lét, trên trán toàn là mồ hôi, ngón tay vô thức chộp trên mặt đất, đầu ngón tay cũng bị cào ra máu!
"Không được....Tha cho tôi, buông tôi ra....Cầu xin anh....Không được...."
"Làm sao vậy Tiểu Lộc? Đừng sợ, tôi ở đây...Có phải em gặp ác mộng không?"
Nơi nào còn lo lắng tối qua Lâm Lộc bực bội? Ninh Trí Viễn nhanh chóng quỳ xuống, ôm Lâm Lộc vào trong ngực.
Hắn cảm giác mình đang ôm một khối băng, khối băng này còn giãy giụa không ngừng.
Lâm Lộc há miệng thở phì phò, nức nở khóc thành tiếng.
"Buông tôi ra, cầu xin anh tha cho tôi đi...."
"Đừng sợ, bảo bối, tôi ở đây! Em rất an toàn, tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương đến em..."
"Thả tôi ra! Ninh Trí Viễn.....Ninh Trí Viễn! Anh buông tôi ra! Cầu xin anh, tha cho tôi đi....Giết tôi đi! A a a!"
Trong đầu ầm vang một tiếng.
Cả người Ninh Trí Viễn cứng đờ.
Lâm Lộc lại càng khóc thảm hơn, run rẩy ô ô nhét ngón tay vào trong miệng.
Ninh Trí Viễn thấy cậu cắn khớp xương ngón tay ra máu, máu chảy xuống theo khe hở ngón tay.
Thế nhưng hắn không có sức lực ngăn cản.
Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến.
Dường như lúc trước bị hắn cường bạo, Lâm Lộc cũng khóc thảm như vậy, cầu hắn thả cậu ra.
Nhưng hắn không buông tha cho cậu.
Sau đó cậu lại không phát ra âm thanh nào nữa -- Chờ đến khi tất cả đều kết thúc, Lâm Lộc nằm trên mặt đất thở thoi thóp.
Trên ngón tay của cậu là những dấu răng cắn sâu thấy thịt đỏ hồng.
Cho nên....Là cậu đau đến không chịu nổi, chỉ có thể run rẩy cắn ngón tay của chính mình, áp bức mình đừng khóc ra tiếng sao?
Lại là