Nói là "Thần ban", lại là độc dược không mùi không vị.
Giấu ở trong một chiếc lọ đỏ tươi, một giọt nho nhỏ cũng đủ để giết người.
Lâm Lộc đã quên sự tồn tại của nó từ bao giờ.
Bây giờ nó lại xuất hiện ở trường hợp như vậy.
Im lặng nằm trong bàn tay Lâm Lộc, cảm giác hoa văn thô ráp trên thân lọ rất rõ ràng.
Cái này xem là như thần thử nghiệm sao? Lấy một loại phương thức kỳ diệu xuất hiện.
Tựa hồ đang hỏi cậu -- cậu lựa chọn cái gì?
Vốn dĩ, Lâm Lộc là tính toán muốn mê choáng hai người kia, sau đó trói bọn họ lại.
Cậu cũng không nghĩ tới muốn giết người.
Nhưng giờ phút này......!
Cúi đầu nhìn nhìn Ninh Trí Viễn bên người.
Lời vu y nói vang lên ở bên tai.
"Cậu sẽ cần nó, đây là thần ban.
Tin tưởng ta, nó có thể trợ giúp cậu giải quyết rắc rối của cậu, giúp cậu tránh thoát trói buộc trở về với tự do, nghênh đón cậu một với một cuộc sống mới......"
- - Cuộc sống mới sao?
Nếu là thật sự là cuộc sống mới, nói không chừng cậu nên bẻ miệng Ninh Trí Viễn ra, lấy thứ này đổ vào trong miệng hắn.
Nếu không thể hoàn toàn cắt đứt với hắn, cho dù cậu đi đến chân trời góc biển, cũng chưa nói tới cái gọi là "tự do", càng miễn bàn nói đến "cuộc sống mới"!
Hung hăng nhắm mắt, Lâm Lộc do dự trong một cái chớp mắt, vẫn là móc cái lọ đỏ tươi kia ra.
Vặn cái nắp ra, không một giọt dư thừa, toàn bộ đều đổ vào bình nước chưng cất.
Lúc sau, cậu nhét lại cái lọ vào lồng ngực mình, chỉ cảm thấy ngón tay phát run.
Lại nhìn về phía Ninh Trí Viễn lần nữa, cậu thấp giọng nói.
"Cái này, tôi cũng trở thành người giống như anh."
Tự giễu mà cười, cậu duỗi tay muốn kéo Ninh Trí Viễn lên.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại thay đổi ý định.
"Vốn dĩ tính toán bọn họ ngủ mới chạy trốn.
Nhưng hiện tại, dù sao cũng là tính giết người......Không bằng đập nồi dìm thuyền đi."
Vừa nói, cậu vừa nắm chặt súng trong tay.
Cúi đầu nhìn nhìn Ninh Trí Viễn, cậu nhịn không được thở dài.
Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là đem Ninh Trí Viễn trở thành mồi nhử.
Nhưng mà không có cách nào khác, nhìn thấy Ninh Trí Viễn còn ở đây, kia hai người kia mới có thể ở đây đến khi trời sáng.
Hy vọng bọn họ sớm khát một chút, chủ động tới lấy nước.
Còn Ninh Trí Viễn, không biết hắn tỉnh lại sẽ nghĩ như thế nào.
Có thể hắn cảm thấy mình vì mạng sống mà mặc kệ hắn? Có phải hắn sẽ rất tuyệt vọng không?
"Nhưng mà......Dù sao lúc trước anh cũng khiến tôi tuyệt vọng nhiều lần như vậy.
Vậy thì đáp lễ một lần đi, cũng coi như là huề nhau.
Chúc anh may mắn, Ninh tiên sinh."
Nói xong câu này, Lâm Lộc lại liếc nhìn Ninh Trí Viễn thật lâu, lặng lẽ đứng dậy.
Cậu tìm một nơi cực kỳ kín đáo, bò lên trên đỉnh theo vách đá, tránh ở phía sau một tảng đá ngầm nhô ra.
Co thân thể lại, nhìn qua cậu như hợp một thể với vách đá.
Chỉ còn lại một mình Ninh Trí Viễn ở bên hang động, nằm liệt trên mặt đất hình chữ đại (大).
Đầu lệch qua một bên, hoàn toàn không biết xung quanh xảy ra chuyện gì.
Khi Ninh Trí Viễn tỉnh lại, phát hiện chính mình đã bị trói lại, ném ở trong sơn động.
Lửa trại lập lòe, ánh lửa như con rắn vẹo bay lên không, khói lượn lờ làm sặc người.
"Mẹ nó, Tommy chết rồi! Cái tên Ninh Trí Viễn đáng chết kia, tại sao lại mưu mô như vậy? Không biết hắn lấy sợi dây ở đâu! Thời điểm kiểm tra người còn không cẩn thận, thế nhưng còn bị hắn giấu qua mắt!!"
Cuối cùng một tên đồng bọn cũng đã chết, tên lính đánh thuê còn lại có hơi mất khống chế.
Hắn rít gào, hung hăng đấm một quyền vào vách đá.
"Không được, đến báo cáo với đại hoàng tử! Hắn chưa nói đối mặt chính là địch nhân gian trá như vậy! Không phải nói ứng phó một tên thương nhân và người yêu của hắn sao? Vì cái gì......Đồng bọn tôi đã chết ba người!"
"Đây là các do các ngươi thất trách! Đại hoàng tử điện hạ cho đám lính đánh thuê các ngươi nhiều tiền như vậy, chính là kêu các ngươi làm chuyện này?"
Quan chấp hành chắp tay sau lưng ưỡn bụng, lạnh như băng quát lớn.
"Vốn dĩ Ninh Trí Viễn chính là một thương nhân, đám phế vật các ngươi, chỉ là một tên thương nhân cũng không đối phó được, còn dám tự xưng là chuyên nghiệp? Thế mà còn để hắn chạy! May mắn thể lực của hắn chống đỡ không nổi té xỉu ở chỗ này, nếu không sẽ rất phiền toái! Nếu là hắn chạy trốn, nhất định đại hoàng tử điện hạ sẽ rất tức giận! Ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy!"
- - Thể lực chống đỡ hết nổi?
Cho nên, bọn họ nhặt được mình bên ngoài hang động? Nói như vậy, bọn họ không gặp được Tiểu Lộc đúng không?
Thật tốt quá! Xem ra Tiểu Lộc không có việc gì......Từ từ, Tiểu Lộc đâu? Em ấy đi đâu? Em ấy không có việc gì chứ, tại sao mình lại hôn mê ở ngoài hang động......!
Sau khi đánh thuốc mê mình, liền mặc kệ mình sao?
Không có khả năng......!
Ninh Trí Viễn không hiểu chuyện gì, đầy mặt là dấu chấm hỏi.
Nhưng không rõ tình huống, cũng không biết tung tích của Lâm Lộc, hắn bị trói chặt, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại giả chết, tính nghe một chút tình huống rồi hãy nói.
Trong hang động, cảm xúc của tên lính đánh thuê rất kích động.
"Đồng bọn của ta đều đã chết......Quan chấp hành, cần phải yêu cầu tiếp viện ngay lập tức! Xin hãy liên hệ cho điện hạ nhanh lên, chỉ còn hai người chúng ta, ai biết hắn còn có quỷ kế khác hay không......"
"Cút ngay! Người nhát gan!"
Một tiếng nặng nề rơi xuống đất, là tên quan hành giơ một chân đạp qua.
Tên lính đánh thuê ước chừng cao hơn hắn chừng một cái đầu, thế nhưng không dám chống cự một chút.
Nhưng trong ánh mắt hắn tràn đầy oán hận.
Quan chấp hành dùng thế lực của đại hoàng tử tác oai tác quái, vẫn luôn rất thuận lợi.
Nhưng hiện tại, phần kinh sợ này hiển nhiên có vết rách.
"Tuyệt đối không thể để đại hoàng tử điện hạ biết hắn đã từng chạy trốn! Chỉ cần đến ngày mai, sự tình sẽ kết thúc......Tuyệt đối không thể nói ra ngoài! Nếu không đại hoàng tử điện hạ trách tội, ngươi và ta đều không có kết cục tốt!"
Nghe đến đó, thần kinh căng chặt của Ninh Trí Viễn lỏng xuống.
Bọn họ không nói với đại hoàng tử, điều đó có ý nghĩa sẽ không có tiếp viện.
Vậy thật tốt quá.
Không rõ Tiểu Lộc đi đâu, nhưng ít nhất không rơi vào trong tay hai người này.
Vốn dĩ Ninh Trí Viễn còn lo lắng Lâm Lộc sẽ đụng phải người đại hoàng tử phái tới.
Nhưng nếu quan chấp hành muốn giấu giếm sự tình, vậy cho dù Lâm Lộc ở chỗ nào, cậu đều an toàn.
Tâm tình Ninh Trí Viễn thả lỏng rất nhiều, cũng không lo âu quá mức nữa.
Hắn còn có tâm tư suy đoán sự tình đã diễn ra, có lẽ Lâm Lộc muốn đưa mình đi trong lúc hôn mê, lại phát hiện không thể khiêng được người đàn ông cao to như mình.
Không có cách nào, đành phải tìm nơi an toàn phát tín hiệu, tìm Bạch Vụ tới cứu?
Cái quan chấp hành gọi là "ném ở cửa động" hẳn là từ để hình dung.
Lâm Lộc như thế nào cũng không đến mức làm ra loại chuyện này, trừ phi hắn tự mình trở thành mồi dụ địch.
Cậu thuần lương như vậy, hẳn là làm không ra loại chuyện này?
Phỏng chừng là đưa mình trốn ở góc nào đó.
Chỉ tiếc rằng giấu không tốt, thế nhưng lập tức đã bị tìm được rồi......Vẫn là không kinh nghiệm mà.
Đợi lát nữa cậu phát hiện không thấy hắn, có phải sẽ rất sốt ruột không?
Nhưng mà......Cậu có thể được cứu thì tốt rồi.
Trời xui đất khiến, cuối cùng vẫn là dựa theo kế hoạch ban đầu của mình, mình thành yểm hộ giúp cậu chạy trốn......Xem ra, ông trời cũng đang ở giúp mình.
Ninh Trí Viễn hoàn toàn thả lỏng ra, lộ ra vẻ tươi cười bên môi.
Tuy rằng gặp phải cửa sinh tử, bị trói chặt mặc người xâu xé, hắn lại cảm thấy trong lòng cực kỳ bình tĩnh.
Rất nhiều năm qua, dường như hắn có được tiền tài có thể mua được tất cả, lại chưa bao giờ có được thỏa mãn như vậy.
Phần thỏa mãn khó có được này đến liên tục trong lúc hắn vô ý ngẩng đầu chớp mắt một cái.
Hắn nhìn thấy vách đá ngầm đối diện có người đang bò.
Nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên, thế nhưng còn nhanh chóng phất phất tay với hắn!
Lâm Lộc!?
Ninh Trí Viễn vừa mới có được bình tĩnh, nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Tại sao cậu còn ở chỗ này, thế nhưng không chạy trốn? Cậu muốn làm sao, sẽ không thật muốn đơn thương độc mã khiêu chiến với hai người kia chứ?
Chỉ là nghĩ đến khả năng này, Ninh Trí Viễn cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng mình.
- - "Đi mau!"
Ninh Trí Viễn không dám lộn xộn, chỉ có thể làm khẩu hình.
- - "Quá nguy hiểm!"
Tuy rằng kia hai người không nhìn đến đây, nhưng ai biết khi nào bọn họ sẽ quay đầu?
Lâm Lộc rốt cuộc em đang nghĩ cái gì!
Nhưng Lâm Lộc đối diện lại giống như không cảm giác được tình thế nguy hiểm.
Cậu vươn cánh tay ra.
Động tác "uống", sau đó hai tay giao nhau ở trước ngực, lại dùng sức lắc đầu.
- - Có ý gì? Không cần uống? Không cần uống cái gì?
Nhưng mà Lâm Lộc đã nhanh chóng nằm sấp xuống, lại hợp nhất với bóng tối lần nữa.
Để lại Ninh Trí Viễn vẻ mặt ngơ ngác, tràn đầy nôn nóng, ngay cả động đậy cũng không thể, cả người đều không ổn.
"Thật con mẹ nó......Khi nào trời mới sáng?"
Tên lính đánh thuê có hơi tức giận đi qua đi lại trong