Lâm Lộc rời khỏi thành phố này hồi lâu, "BANKING!" cũng không thay đổi gì nhiều.
Lâm Lộc kéo cánh cửa ra.
Trong tiệm sạch sẽ sáng bóng, một mùi bơ thơm ngọt ngào ập vào trước mặt.
Vẫn là người nhân viên cửa hàng trẻ tuổi kia, đứng ở phía sau chỉnh sửa lại đơn đặt hàng của ông chủ.
"Hoang nghênh quý khách....A, là ngài?"
Nhân viên cửa hàng thấy rõ ràng mặt Lâm Lộc, giọng nói lập tức cao hơn rất nhiều.
Chủ cửa hàng tóc bạc nghe vậy cũng ngẩng đầu lên.
Lâm Lộc xốc mũ lên, trên mặt treo vẻ tươi cười ôn hòa.
"Là tôi.
Chào mọi người, lâu rồi không gặp."
Ông chủ cửa hàng cũng cười.
Gương mặt dãn ra, đôi mắt hơi hơi nheo lại.
Hắn ngồi dậy, tiến về phía trước.
Lâm Lộc móc hai vỏ sò được chạm khắc tinh xảo từ trong túi ra.
"Lúc trước đã gây phiền toái cho ngài rồi.
Nên tới cảm ơn ngài từ sớm mới phải, nhưng tôi ra nước ngoài, gần đây mới về nước -- Tôi ở trên hòn đảo nhỏ rất lâu, đây là vật kỷ niệm ở đó.
Dân bản xứ dùng vỏ sò điêu khắc tượng thần nho nhỏ, là phương hướng bọn họ cầu phúc với thần linh.
Nghe nói, chúng có thể mang đến vận may.
Tặng ngài, cảm ơn ngài chiếu cố."
"Cảm ơn."
Ông chủ tiệm bánh nhận vỏ sò kia, đưa cho nhân viên của hàng cất đi.
Hắn kéo ghế dựa ra giúp Lâm Lộc, bưng một cái ly đến đây.
"Mời ngồi, vừa lúc tôi nấu một ly ca cao, quế cũng vừa xay, rất tươi.
Uống một ly ca cao làm ấm mình đi."
"Được."
Rất nhanh, mùi hương cacao bay lên trước mặt, cậu ôm ly nước trong lòng bàn tay.
Thời gian làm việc, phần lớn học sinh của học viện đều đi học, ngoại trừ Lâm Lộc cũng không có vị khách nào khác.
Ông chủ cũng buông lỏng tay, trò chuyện của Lâm Lộc.
"Lại nói tiếp, cậu hẹn hắn gặp mặt ở chỗ này sao?"
"Hắn? Ai?"
"A? Mỗi tuần thời gian này...."
Như là đột nhiên tỉnh ngộ điều gì đó, ông chủ vội ngậm miệng lại.
Chủ nhật mỗi tuần, vị khách họ Ninh kia đều sẽ đến tiệm mua một phần bánh kem đóng gói mang đi.
Chẳng qua hắn đến lúc ba giờ chiều, cách bây giờ khoảng chừng hai tiếng.
Ông chủ còn cho rằng Lâm Lộc và hắn đã hòa hợp, rốt cuộc là bọn họ kết duyên ở chỗ này.
Nếu chưa từng hợp lại, ai sẽ mỗi tuần đến tiệm bánh ngọt trước kia mình đính ước, còn mặc gió mặc mưa chứ?
Nhưng nghe ý tứ của Lâm Lộc, thậm chí cậu cũng không biết chuyện này.
Vậy....Không cần làm điều thừa đi.
Không phải ai cũng muốn nghe đến người cũ, nói không chừng sẽ cảm thấy phiền lòng.
".....Không có gì.
Là tôi có nhớ đến chuyện của một vị khách khác, không cẩn thận nhớ lộn."
Ông chủ tiệm bánh cười ôn hòa, Lâm Lộc cũng không nghĩ nhiều.
Cậu ngồi một hồi liền lấy hai hộp bánh kem sau đó tạm biệt ông chủ.
"Cậu đi liền sao? Không ngồi một chút nữa?"
"Không được, lần này trở về không được bao lâu, còn có những người tôi phải đến thăm họ.
Ông chủ, cảm ơn ngài tiếp đãi."
Lâm Lộc đẩy cửa ra, trong tay xách theo hộp bánh kem xinh đẹp, cậu cười tủm tỉm nói lời cảm ơn với ông chủ tiệm bánh.
"Thật sự cảm ơn ngài, cố ý làm cho tôi một cái bánh kem đẹp như vậy.
Em gái tôi rất thích ăn bánh kem, nhìn thấy cái này, không biết con bé sẽ vui đến nhường nào."
[Cùng lúc đó]
Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào đôi mắt hắn, khiến đáy mắt khô khan của hắn hơi đau xót.
Nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn không nghe lời mà trào ra như cũ....Vừa rồi hắn ở phòng bệnh là thật sự nghe được giọng của Lâm Lộc.
Cái nào là ảo giác, cái nào lại là chân thật? Ở bên tai khắn vang lên, giọng nói của người hắn khát vọng nhất.....Tại sao lại là ảo giác? Âm thanh hắn nghe được rất rõ ràng, phảng phất ở bên tai hắn! Hắn nghe được Lâm Lộc thấp giọng nói.
"Thì ra không ở đây sao? Thôi được....Chúng ta đi trước đi."
Trong nháy mắt kia, dường như hắn muốn nhảy xuống giường khám, lao ra ngoài bắt lấy Lâm Lộc.
Hắn sẽ nó cho cậu, không, tôi ở đây, tôi mãi mãi ở đây! Tôi đang đợi em, em đừng đi, em ở lại đi!
Hắn sẽ cầu xin, sẽ chơi xấu, sẽ ôm lấy Lâm Lộc tuyệt đối không buông tay.
Hắn biết hắn sẽ làm vậy.
Nếu là Lâm Lộc thật sự gõ cửa hắn lần nữa, có cái gì mà hắn không làm được?
Hắn sắp điên rồi.
Sắp bị tưởng niệm vô tận này bức điên....Mỗi ngày đi làm như một cái xác không hồn, kiếm tiền, trở về một nơi trống rỗng, lại rõ ràng trong lòng chính mình không có khả năng nhìn thấy Lâm Lộc! Cuộc sống như vậy có khác gì địa ngục?
Điểm khác duy nhất, có lẽ điều này còn tàn nhẫn hơn so với địa ngục.
Hắn biết rõ ràng, chỉ cần một câu của hắn, hành tung của Lâm Lộc không có khả năng che giấu.
Thậm chí hắn ra lệnh một tiếng, không bao lâu, bản thân Lâm Lộc đã bị đưa đến trước mặt hắn.
Không phải hắn không làm được.
Nhưng mà sau đó thì sao? Nếu Lâm Lộc không muốn thấy hắn thì sao? Nếu Lâm Lộc run rẩy sợ hãi, phẫn nộ mà mắng....Thậm chí....Lại tự hại mình lần nữa, tự sát?
Hắn có thể, nhưng cậu không thể.
Hắn tựa như lữ khách mệt mỏi đia ngang qua sa mạc, đã khát khô khó nhịn.
Hắn biết vươn tay ra là có thể lấy được chén nước cứu mạng kia, nhưng mà hắn không thể.
Chẳng những không thể, hắn còn muốn lấy dao ra.
Cảnh giác ở mọi lúc, có thể chặt bỏ bất cứ lúc nào.
Hắn tình nguyện chặt đứt cánh tay của mình, cũng không thể tổn thương người kia nữa.
Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn chính là đi gặp một lần những người đã từng quen thuộc với Lâm Lộc.
Bị mắng cũng được, bị trực tiếp đuổi ra cũng được, ít nhất cũng có thể làm hắn cảm thấy mình vẫn còn liên quan đến Lâm Lộc một chút....!
"Tiểu Chu...."
"Có! Ninh tổng, làm sao vậy?"
Từ bệnh viện ra ngoài, Tiểu Chu đã phát giác tinh thần của Ninh Trí Viễn không tốt -- Tất nhiên, gần đây tinh thần hắn có lúc nào tốt chứ.
Nhưng hôm nay đối với hắn mà nói càng không ổn hơn.
"Còn có gì cần sắp xếp sao?"
"Một giờ rưỡi còn có một hạng mục quan trọng cần báo cáo tiến triển với ngài, sau đó thẩm duyệt ba hạng mục mà bộ tài vụ giao tới.
Sau ba giờ không làm gì, mỗi thời gian này ngài đều đến tiệm bánh ngọt kia, còn có nhà nghỉ..."
Nói xong hai câu cuối cùng, giọng Tiểu Chu cũng thấp dần.
Trong lòng hắn biết rõ ràng, đây hoàn toàn là mỗi tuần Ninh Trí Viễn tự tra tấn chính mình.
Hắn cũng đã từng khuyên, nhưng có lơi ích gì? Trời có sập xuống cũng không chắn được ông chủ nhà mình nện bước tìm ngược.
"Ninh tổng, có phải ngài không thoải mái hay không? Nếu không, tôi sẽ rời lịch trình lại, không quan trọng sẽ...."
Thật cẩn thận thử hỏi một chút, hy vọng Ninh Trí Viễn suy nghĩ, hắn trực tiếp sẽ "hoãn lại" việc đến tiệm bánh ngọt và nhà nghỉ.
Nhưng Ninh Trí Viễn lại "ừ" một tiếng.
"Nói bọn họ đưa tài liệu tới trước đi, buổi tối tôi sẽ xem một chút.
Hôm nay sẽ không họp.
Cũng không đến "BANKING!""
Ninh Trí Viễn tựa lưng vào ghế, mày nhíu chặt.
"Trực tiếp đến nhà nghỉ đi.
Có lẽ lần này chị ấy sẽ đồng ý bán nhà nghỉ cho tôi."
[Nửa tiếng sau]
"Tại sao ngươi còn có mặt mũi đến đây? Cút đi cho ta!"
Cùng với tiếng gầm giận dữ của Bình tỷ, hai bao thuốc rẻ tiền nện ở trên người Ninh Trí Viễn.
Cái này còn chưa đủ, bật lửa, áo mưa, thậm chí mấy gói