Ninh Trí Viễn thật sự không nghe thấy tiếng còi xe.
Thấy Lâm Lộc, linh hồn nhỏ bé của hắn cũng chạy đi theo, nơi nào còn lo lắng nghe thấy gì khác chứ.
Bị Lâm Lộc nhắc nhở, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ quay đầu lại, phát hiện xe dòng xe phía sau mình đã không thấy điểm cuối.
Vài chủ xe không kiên nhẫn đã thò đầu ra, chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó.
Tiểu Chu xuống xe, cười theo, cho bọn hắn một điếu thuốc, lại châm lửa cho họ.
"A.
Là chắn đường."
Đáp ứng một tiếng, lại căn bản không để trong lòng.
Trong mắt của Ninh Trí Viễn chỉ có cánh tay của Lâm Lộc đáp ở trong tay hắn, trong lòng càng là bị người trước mắt này chiếm cứ đến tràn đầy.
Cái gì gọi là chặn đường? Hiện tại cho dù có nói cho hắn "thế giới sắp bị hủy diệt", có khả năng hắn cũng chỉ đáp lại một câu, "À, hủy đi.
Đừng phiền tôi nhìn Tiểu Lộc."
"Hơn nữa, Bình tỷ cũng chưa hề nói gì cả."
"À, chị ấy chưa nói....Hả? Chị ấy chưa nói tôi nói bậy sao?"
"Không có."
Ninh Trí Viễn mở to hai mắt, có hơi không thể tin được.
Lâm Lộc nhìn hắn như vậy cũng có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cậu không nhịn được cười.
"Đương nhiên, cũng chưa nói anh nói gì hết.
Anh đừng hi vọng, chị ấy căn bản không nhắc đến anh.
Bộ dáng của Bình tỷ chính là thế này mà, người chị ấy không thích, một câu cũng lười nói đến, mặc có anh có nhiều tiền bao nhiêu."
"À."
Nghe như thế nào cũng không phải là khen.
Thế nhưng Ninh Trí Viễn cũng không có cách nào phản bác.
Đã gặp rất nhiều lần, tâm tính của vị đại tỷ kia hắn cũng biết ít nhiều.
Vừa lạ lại vừa có chí khí, chướng mắt người nào thì chính là chướng mắt, quan tâm ngươi là ai chứ.
Chị ấy tức giận lên, đúng là ai cũng có thể mắng.
Nếu không, làm sao có thể có quan hệ tốt với Lâm Lộc như vậy?
Không giống như mình....Là dơ bẩn, làm nhiều chuyện không thể tha thứ, bị Tiểu Lộc vứt bỏ như một đôi giày cũ.
Tiểu Lộc về nước, đặc biệt về thăm đại tỷ kia.
Nhưng chính mình....Chỉ sợ cậu ấy cũng lười nhìn.
Trong lòng Ninh Trí Viễn chua xót, cúi đầu nhìn mặt đất.
Cho đến khi cảm giác được cánh tay của Lâm Lộc rút ra ngoài hắn mơi cuống quít ngẩng đầu.
"Tiểu Lộc, em phải đi rồi?"
"Đúng vậy."
"Đừng đi!"
"Cũng không thể đứng bất động ở nơi này ăn vạ.
Ninh tiên sinh, anh thật sự đang chắn đường.
Phía sau còn có rất nhiều người đang đợi anh tránh ra, người ta cũng muốn đi con đường này."
"Được, tôi tránh ra, nhưng em đừng đi! Tôi còn có rất nhiều lời muốn nói với em....Nếu là em không muốn nghe, tôi cũng có thể không nói.
Nhưng em đừng đi được không?"
Quả thực là nói năng lộn xộn, đến chính Ninh Trí Viễn cũng không biết.
Nhưng hắn thật sự hoảng hốt.
Lâu như vậy không nhìn thấy Lâm Lộc, giống như chìm trong ở đáy biển tuyệt vọng.
Lúc này không khí mới mẻ cứu lấy mạng sống lại ở ngay trước mắt, hắn thật sự không có cách nào buông tay....Cho dù biết giữ không được, cho dù chỉ một phút, thậm chí một giây....!
"Ninh tiên sinh, tôi đã hẹn thầy ba giờ gặp mặt, không đi sẽ không kịp."
"Là....Là thầy Tiêu Doanh sao?"
Ninh Trí Viễn nhẹ giọng hỏi.
Cho dù Lâm Lộc không có việc gì, hắn cũng không dám khẳng định người ta có đồng ý lãng phí thời gian ở trên người hắn không.
Huống chi đối thủ của hắn lại là Tiêu Doanh?
Lâm Lộc để ý đến vị ân sư kia Ninh Trí Viễn lại biết rất rõ ràng.
Hắn biết, xong rồi.
Hắn so với Tiêu Doanh, lúc này Lâm Lộc không thể không đi?
Đầu hắn gục xuống, cánh tay cũng buông thõng.
Cả người ủ rũ cụp đuôi, nếu cái đuôi của hắn có dài, chỉ sợ cũng sẽ mềm oặt rũ xuống mặt đất.
"Đúng.
Tôi hẹn thầy ở học viện đế quốc.
Vốn dĩ theo kế hoạch là ngồi xe buýt đến.
Vừa rồi chiếc xe kia tới kịp lúc.
Hiện tại chờ chuyến tiếp theo, chỉ sợ bị muộn mất...."
Lâm Lộc nâng cánh tay lên nhìn nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Ninh Trí Viễn.
Lời này nói rất đúng với bộ dáng khó xử, biểu cảm của cậu lại không có gì là khó xử, vẫn là im lặng mà mang theo ý cười.
Nghe xong lời này, trái tim Ninh Trí Viễn đột nhiên đập nhanh thêm vài nhịp.
Cậu ấy sắp muộn....Nhưng cậu ấy vẫn xuống xe buýt tìm mình? Là tới tìm mình không sai đi, nếu không tại sao lại xuất hiện ở trước xe mình chứ?
Hơn nữa cậu nói cho mình, cậu ấy hẹn với Tiêu Doanh ở học viện đế quốc! Nơi đó cách tổng bộ Ninh thị gần như vậy, bọn họ tiện đường! Cho nên, Lâm Lộc có để ý mình đưa cậu đi một đoạn không?
Nếu cậu thật sự để ý, vậy chính mình xúc động nói ra, có thể khiến cậu không vui không?
"Ninh tiên sinh, tạm biệt.
Tôi thật sự phải đi rồi."
Mặc kệ! Đánh cược!
Ninh Trí Viễn duỗi tay giữ chặt cánh tay của Lâm Lộc, một tay kia trực tiếp mở cửa xe phía sau ra.
"Chờ xe buýt cái gì, lên xe, tôi đưa em đi!"
Nói xong liền nhét Lâm Lộc vào xe, không cho Lâm Lộc cơ hội nói một câu, ầm một tiếng đụng phải cửa xe.
Chính hắn nhanh chạy đến đầu xe bên kia, kéo tài xế đang ngồi ở buồng lái, một mông ngồi xuống.
Thật giống như sợ Lâm Lộc đổi ý, hắn dẫm chân ga một cái, chiếc xe vụt đi.
Ném tài xế xuống xe, còn có Tiểu Chu đang dài mặt làm lành với hàng dài chủ xe ở phía sau.
Hai người bị vứt lại không có lời nào đứng ở ven dường, bị khói xe ô tô thổi đen mặt.
Được lắm tên gia hỏa này, Ninh tổng chạy trốn thật là nhanh.
Một hồi như vậy, ngay cả cái bóng xe cũng không nhìn thấy.
Bên ngoài cửa học viện đế quốc không xa có một cái sân độc đáo, mấy bậc thang bằng đá xanh.
Trong viện có thể nhìn thấy những tòa lầu hai tầng còn truyền đến tiếng khẩu lệnh, hình như là có người đang luyện tập kiến thức vũ đạo cơ bản.
Sau khi Lâm Lộc xuống xe, gõ vang lên cửa xe.
Sau khi mở cửa, cậu cũng không nói một câu với Ninh Trí Viễn liền đi vào.
Lúc sau đã qua hai mươi phút.
Ninh Trí Viễn ở ngoài cửa vòng tới vòng lui, cuối cùng ngồi ở bậc thang.
Rêu xanh sâu thẳm cọ vào nửa ống quần hắn.
Hắn phủi phủi, vẫn là để lại một đường xanh đậm.
Ngẩng đầu là bóng râm to rộng.
Giữa ngón tay hắn là khói thuốc mù mịt, phiêu tán ở trong không trung.
Ninh Trí Viễn hút hết bốn năm điếu thuốc, trong cửa vẫn là không có chút động tĩnh gì.
Nhưng hắn không cảm thấy phiền.
Suy nghĩ một chút người hắn tâm tâm niệm niệm đang ở phía sau, cách một bức tường.
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy kiên định.
Nhưng rất nhanh, phần kiên định này đã bị đánh vỡ.
Một tiếng vang lớn truyền đến, dường như có người lật bàn! Cùng với tiếng gầm nhẹ cực kỳ phẫn nộ.
"Ngươi cút cho ta!"
Sao lại thế này?
Ninh Trí Viễn vội vàng đứng lên.
Bổ nhào về phía trước cửa dùng sức gõ cửa.
Không ai để ý đến hắn, tiếng hô lại lớn hơn nữa.
"Cút đi! Tiếu Doanh ta không có đệ tử như ngươi! Ngươi cũng đừng nói học trò của ta! Cút! Ngươi không xứng đứng ở trên sân khấu......Đi ra ngoài! Lăn đi!"
Lại là một âm thanh chói tai vỡ vụn, có người ném ấm trà ở trên mặt đất.
Khẩu lệnh vũ đạo cũng dừng lại.
Tiếng hỗn loạn hoảng sợ của tràn