"Tiểu Lộc, em ra rồi? A, em tắm xong rồi sao?"
Lâm Lộc với đầu tóc ướt dầm dề xuất hiện ở trong phòng khách, Ninh Trí Viễn dọn chén đũa lên bàn cơm.
Cổ áo sơ mi dựng thẳng, tạp dề buộc ở phía trước, phác họa ra cơ bắp siết chặt và vòng eo hữu lực.
Thấy Lâm Lộc ra ngoài, hắn nghiêng đầu nhìn kỹ, khẽ nhíu mày.
"Sao mắt em đỏ vậy?"
"Là......Dầu gội vào mắt."
Lâm Lộc che giấu mà xoa xoa mắt, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.
Trong lòng cậu lung tung rối loạn, lời nói như là khối sắt đè ở trong cổ họng, nghẹn đến cậu thở không nổi.
"Tại sao không cẩn thận như vậy.
Tôi nhìn xem, còn đau không?"
"Không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi.
Tới ăn cái gì đi."
Lâm Lộc nhìn Ninh Trí Viễn kéo ghế ra giúp cậu, sau đó đến phía đối diện ngồi xuống.
Ánh mắt hắn mang theo ánh sáng, tràn đầy chờ mong nhìn về phía Lâm Lộc.
Trên bàn giữa hai người bày mấy cái đĩa nhạt nhạt, bên trong có rau thanh đạm, hai chiếc chén nhỏ có hoa văn tinh xảo.
"Vốn dĩ là muốn tự mình nấu cho em mấy món, nhưng mà không có đủ thời gian, tôi cũng không thuần thục.
Chỉ kịp nấu một chén cháo, cái khác thì phải để em chịu ủy khuất rồi, ăn chút đồ có sẵn.
Chờ lần sau, tôi nhất định sẽ tự tay làm cho em ăn."
Lâm Lộc cảm thấy dạ dày siết chặt, nặng nề mà trụy xuống.
Nghĩ tốt những lời muốn nói lại căn bản không nói nên lời.
"Em xem, ở chỗ tôi có lá thư trước kia em viết."
Ninh Trí Viễn cẩn thận móc vì tiền từ trong lòng ngực ra, rút ra một tờ giấy.
Có thể nhìn thấy nếp gấp phía bên trên, bức thư này bị đọc quá nhiều lần.
Có thể thấy nó được giữ rất tốt, góc giấy cũng không bị cuốn lại.
"Rất lâu trước kia tôi đi hải đảo, em viết tay bức thư này cho Tiểu Chu, kêu cậu ta chiếu cố chuyện ăn uống của tôi.
Em còn để lại thực đơn cho cậu ta, sau này tôi mới nhìn thấy.
Em nói với cậu ta, sợ tôi ăn ở bên ngoài không quen, kêu cậu ta chăm sóc tôi.
Em còn nói, muốn biết tin tức của tôi, lại chỉ sợ quấy rầy đến tôi, cho nên nhờ cậu ta gửi tin cho em là em có thể yên tâm......Bức thư này tôi đã đọc rất nhiều lần, tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình, tại sao trước kia không biết quý trọng.
Tôi lấy thực đơn từ chỗ Tiểu Chu.
Tự mình sắn tay làm vài lần tôi mới biết được, thế mà phiền toái như vậy.
Nhưng mà trước kia tôi không ăn đàng hoàng, đôi khi tùy tiện ăn uống mấy miếng cho xong việc, còn có đôi khi căn bản không ăn, cứ như vậy đổ đi.
Tôi hối hận đến muốn mạng.
Tiểu Lộc, nếu là tôi biết tâm của em sớm một chút, nói cái gì tôi cũng sẽ không cô phụ em."
Đặt lá thư kia vào trong bóp tiền lại, Ninh Trí Viễn cười đến có hơi thẹn thùng.
Lâm Lộc còn lần đầu nhìn vẻ ngượng ngùng này trên mặt hắn.
"Tiểu Lộc, trước kia là tôi không đúng.
Về sau, cho dù tôi đi đâu cũng sẽ báo có hành tung cho em trước tiên, sẽ không để em lo lắng.
Lần này, nên đến lượt tôi chăm sóc em.
Em chờ tôi luyện tập tay nghề một chút, giống như lúc trước em chuẩn bị cánh giải rượu cho tôi, tôi cũng muốn làm đồ ăn cho em.
Hiện tại tôi chỉ biết nấu cháo, nhưng mà em hãy tin tưởng tôi, từ nhỏ tôi đã học rất nhanh.
Khẳng định sẽ không để em chờ lâu."
Vừa nói, Ninh Trí Viễn vừa cẩn thận đảo đảo chén cháo, đưa cho Lâm Lộc.
Gạo no đủ mềm mại, độ đặc vừa đủ.
Nhìn ra được là dụng tâm nấu thật lâu.
"Em nếm thử xem? Chỗ nào không đúng, về sau tôi sẽ sửa lại."
Lâm Lộc nhận lấy, cậu không muốn ăn một chút nào, nhưng cậu vẫn cúi đầu ăn một miếng.
Buông chén, hai mắt Ninh Trí Viễn tràn đầy chờ mong, vội vàng hỏi.
"Thế nào, ăn được không?"
"Cũng khá ổn."
"Nếu em thích, về sau mỗi buổi sáng tôi đều sẽ nấu cho em ăn."
"......Vì sao?"
"Không cần thiết.
Kỳ thật ngay cả một chén này cũng không cần nấu.
Ninh tiên sinh, tôi ăn một miếng, là cảm ơn tâm ý của anh.
Nhưng là thật sự không cần làm nữa.
Cho dù là anh làm, tôi cũng sẽ không ăn."
Lâm Lộc buông chén, ngẩng đầu lên.
Cậu có thể nhìn ra biểu cảm của Ninh Trí Viễn thay đổi, nhảy nhót và chờ mong dần dần biến mất, biểu cảm của hắn có hơi cứng đờ.
Hắn hoảng loạn truy vấn.
"Tại sao lại không cần? Tiểu Lộc, em mới tỉnh lại.
Em đói bụng rồi, muốn ăn một chút gì đó.
Tôi biết tôi làm không tốt, nhưng tôi sẽ cố gắng.
Em thử một lần, em cho tôi một cơ hội được không?"
"Không cần thử.
Ninh tiên sinh, tôi không đói bụng."
"Em chỉ cần nếm thử...."
"Tôi nếm rồi.
Tối hôm qua, hôm nay....Tôi đều đã nếm thử.
Làm khá tốt, Ninh tiên sinh.
Anh rất có thành ý.
Nhưng đây không phải vấn đề của anh mà là vấn đề của tôi."
"Nói hươu nói vượn!"
Ninh Trí Viễn đứng lên.
Có lẽ vì đứng dậy hơi nhanh, thế nhưng thân hình hắn lung lay, không thể đứng ổn.
Hắn duỗi tay đỡ lấy bàn ăn.
Ánh mắt mờ mịt mà đảo qua bàn ăn đầy chén đĩa, cuối cùng dừng ở trên mặt Lâm Lộc.
Biểu cảm trước giờ của Lâm Lộc luôn là tươi sáng vui vẻ, buồn vui đều có thể để người ta nhìn một cái cũng thấy rõ.
Cậu giống như một dòng nước suối, có thể nhìn thấy từng cây thân mềm ở dưới đáy, đuôi của con cá đang bơi.
Nhưng giờ phút này, tại sao cậu lại có vẻ lạnh nhạt như vậy? Trên mặt cậu, từ khi nào có nhiều tầng mặt nạ vô hình đến thế?
Trong lòng Ninh Trí Viễn rét run.
Sợ hãi tập kích hắn, hắn lại còn nỗ lực trấn định.
Hắn lấy lại bình tĩnh, phí công mà lắc đầu.
"Không thể nào....Không phải, không phải như thế.
Chỉ là em không thích ăn cháo, đúng không? Không sao, tôi sẽ sửa.
Em không thích...Cũng phải, tôi mới học, lại làm không tốt.
Tiểu Lộc, cái này gọi từ rất sớm, là điểm tâm sáng của Xuân Thịnh Phường, tôi nhớ rõ em rất thích.
Bánh bao nhỏ, sủi cảo thịt cua, còn có....Hoành thánh, em muốn không? Tôm và thịt tôi đều đặt một phần..."
Bày biện đầy bàn, Ninh Trí Viễn đẩy đến trước mặt Lâm Lộc, ánh mắt cầu xin nhìn về phía cậu.
Có thể nếm được tới cuối rồi, Lâm Lộc cũng không muốn gật đầu một chút.
Cái gì cậu cũng không cần.
Cho dù Ninh Trí Viễn mang cả thế giới nâng đến đây cũng vô dụng.
Hiện tại, cậu không muốn gì hết.
Ngón tay Ninh Trí Viễn lạnh lẽo.
Hắn không nhịn được, giọng nói cũng bắt đầu phát run.
Từng món điểm tâm lại đẩy lên trước mặt Lâm Lộc chút nữa.
"Đều không thích sao? Vậy hoành thánh kia, em thích mà....Tôi nhớ rõ em thích ăn...."
Rắc!
Rốt cuộc đến lúc này tay hắn run đến độ không cầm được chén hoành thánh, trực tiếp rơi xuống.
Trò khôi hài đã tới kết cục, hai người đều có dự cảm từ sớm.
Một tiếng thanh thúy "rắc", sớm muộn gì sẽ vang lên.
Tất cả đều không thể vãn hồi được nữa, tất cả đều tan xương nát thịt, tất cả đều trực diện dưới ánh mặt trời, lại không có đường sống.
Ngón tay Ninh Trí Viễn bị cắt vỡ, từng đỏ máu đỏ thẫm trào ra bên ngoài.
Ánh mắt hắn mờ mịt đảo qua mặt bàn.
Trên bàn đã sớm là một mảnh hỗn độn.
Đĩa chồng đĩa, đè dẹp lép bánh bao nhỏ, sủi cảo thịt cua vỡ ra.
Cháo rơi róc rách, lại dọc theo mép bàn, tích thành một